Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:50:12
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh khiến Phí Thế Kiệt ngớ ra vài giây. Nhưng cậu ấy lại nhanh chóng cảnh giác, lo có âm mưu gì đó, lập tức nghi ngờ hỏi: “Gì đấy? Không lẽ cậu bao nước, còn tôi phải bao cơm sao? Cậu đừng có mơ!”

 

“Thôi cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Trần Khoát chậm rãi bước đi, đồng thời kéo giãn khoảng cách với Chương Vận Nghi.

 

“Khoan đã, nói cho rõ đi!” Phí Thế Kiệt không muốn bỏ qua cho anh.

 

Trần Khoát hờ hững đáp: “Cậu nói lời vô nghĩa nhiều quá, không uống thì thôi.”

 

Phải uống chứ!

 

Phí Thế Kiệt sợ anh đổi ý, vội vàng nói: “Không được! Từ ngày mai trở đi, cậu phải bao nước cho tôi! Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là hiếm lắm con trai mới muốn hiếu thảo với bố một lần, bố không nỡ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của con trai đâu. Được rồi, cứ quyết định vậy đi!”

 

Trong lúc cả hai đang trẻ con đến mức sắp đánh nhau, thì Chương Vận Nghi bất thình lình quay đầu lại.

 

Khoảnh khắc đó, Trần Khoát vốn đang để ý đường xá phía trước đờ người mất vài giây. Và chính trong vài giây đó, Phí Thế Kiệt đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội, dùng cùi chỏ thụi vào anh một cái.

 

Anh bị đau, nhíu chặt mày, khom người xuống.

 

Phí Thế Kiệt còn muốn đá thêm một phát, diễn cực kỳ sâu: “Anh Khoát, cậu đừng báo danh vào Thanh Bắc nữa, cứ thi thẳng vào Học viện Điện ảnh đi, làm Ảnh đế luôn!”

 

Trần Khoát đứng thẳng người, lập tức đá vào m.ô.n.g cậu ấy một cái: “Biến.”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô thực sự muốn ngửa mặt lên trời.

 

Quá khó hiểu rồi. Phí Thế Kiệt thì khỏi nói, mười năm sau chắc vẫn chẳng nghiêm túc nổi. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là Trần Khoát cũng có thể ngây thơ như những chàng trai bình thường khác. Nói là vỡ mộng thì hơi quá, nhưng không thể phủ nhận rằng hình ảnh mười năm sau của anh trong tâm trí cô đang ngày càng mờ nhạt, hoàn toàn bị hình ảnh hiện tại lấp đầy.

 

Cái gì mà trầm ổn, chín chắn.

 

Đều biến mất sạch sẽ hết rồi.

 

Chương Vận Nghi hắng hắng giọng, lớn tiếng hỏi: “Lớp trưởng, Phí Thế Kiệt, tớ định đi mua trà sữa, hai cậu có uống không?”

 

Trên m.ô.n.g Phí Thế Kiệt có thêm một dấu giày, cậu ấy vừa vỗ vỗ dấu giày trên m.ô.n.g vừa hét to hơn: “Tôi có uống! Trà sữa Ba Anh Em nha!”

 

Chương Vận Nghi lại nhìn sang Trần Khoát. Không ngoài dự đoán, anh lắc đầu: “Tôi không uống.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-60.html.]

“Được rồi, tầng B1 có siêu thị, hai cậu cứ lên quán lẩu gọi món trước đi, chị Giai đang đợi rồi. Để tớ đi mua ít đồ uống.”

 

Vừa dứt lời, Trần Khoát đã im lặng. Anh có linh cảm rằng, cô đang đi mua sữa cho anh.

 

Sau khi nói xong, Chương Vận Nghi băng qua dòng người, tiến về quán trà sữa. Bên này, Phí Thế Kiệt đi được vài bước, quay đầu thấy Trần Khoát vẫn đứng yên, lập tức thắc mắc: “Sao không đi thế?”

 

Trần Khoát đang do dự.

 

Sau khoảng mười giây đắn đo, anh mới hạ quyết tâm: “Cậu lên trước đi, để tôi qua giúp cậu ấy xách trà sữa.”

 

Phí Thế Kiệt mù mịt: “Hả?”

 

Xách trà sữa? Chỉ có ba ly thôi mà?

 

Nhưng cậu ấy cũng không nhận được câu trả lời. Trần Khoát xoay người đi mất, chỉ còn một mình cậu ấy đứng ở đó, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu ấy cứ thấy Trần Khoát có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc sai chỗ nào thì không thể diễn tả được, vốn từ nghèo nàn quá.

 

Chương Vận Nghi đã xếp hàng gọi món xong, cười tít mắt thương lượng với nhân viên: “Chị đẹp ơi, em qua siêu thị mua chút đồ, lát nữa quay lại lấy trà sữa được không ạ?”

 

Nhân viên cười gật đầu: “Được chứ, em nhớ giữ hóa đơn là được nha.”

 

Chương Vận Nghi cất hóa đơn vào túi, quay người định đi siêu thị, suýt chút nữa thì đụng vào Trần Khoát vừa tìm đến. Trong lúc bốn mắt chạm nhau, anh lên tiếng trước: “Trà sữa nặng lắm, để tôi cầm cho.”

 

...

 

Vài phút sau, hai người một trước một sau, cách nhau mấy bậc thang, đứng trên thang cuốn xuống siêu thị ở tầng B1.

 

Đang đúng giờ cơm, siêu thị cũng đông đúc. Trần Khoát thấy Chương Vận Nghi đẩy cả một chiếc xe đẩy tới, lại một lần nữa sững người. Không phải chỉ mua một hộp sữa thôi sao? Còn cần đến xe đẩy à?

 

Chương Vận Nghi đúng thật là đến mua sữa, nhưng tuyệt đối không chỉ có mỗi sữa thôi.

 

TBC

Cô cũng đâu có ngốc, siêu thị bây giờ có phải kiểu tự phục vụ đâu, vẫn phải xếp hàng tính tiền mà. Đã mất công xuống đây thì dứt khoát mua thêm vài thứ cần thiết luôn. Trong đầu cô nhanh chóng lập danh sách: Cà phê hòa tan đã sắp hết, cần mua thêm một hộp.

 

Chu An Kỳ có khen xà phòng giặt này dùng rất thích, vậy thì mua một cục thử xem.

 

Trần Khoát đi theo phía sau, nhìn cô lấy một gói khoai tây chiên bỏ vào xe đẩy, “...”.

 

Anh đưa tay day trán, cảm thấy có chút buồn cười.

 

Nhớ đến Đới Giai và Phí Thế Kiệt còn đang đợi, Chương Vận Nghi cũng không nấn ná quá lâu, chỉ chọn vài món đồ sinh hoạt thiết yếu và chút đồ ăn vặt. Khi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao sạch bóng của Trần Khoát, cô cảm thấy hơi tiếc nuối. Nếu mà anh không đi theo thì cô còn có thể mua thêm mấy bịch băng vệ sinh nữa rồi.

Loading...