Bác sĩ Trần xách theo suất ăn khuya bước nhà, thấy tiếng ù ù từ phòng khách. Ông đổi dép, thò đầu thì thấy vợ đang ghế sofa, xem TV sấy tóc, lập tức cất giọng to hơn: “Lúc nãy khỏi thang máy thì gặp con trai, muộn thế mà nó còn ngoài gì ?”
Nhậm Tuệ rõ, dứt khoát tắt máy sấy : “Cái gì cơ?”
“Anh con trai .” Bác sĩ Trần bước tới, đặt suất ăn khuya thơm nức mũi xuống bàn . “Nó ngoài, mà bây giờ gần 9 giờ rưỡi đấy.”
“Nó bảo là bạn học việc cần tìm nó.”
Hai vợ chồng ăn ý, cần nhiều. Một thì mở hộp đồ ăn, một thì bếp rửa tay tiện thể lấy đũa luôn.
Họ một nữa lướt qua .
Lúc bác sĩ Trần từ phòng vệ sinh bước , ông tiếp tục câu chuyện khi nãy: “Đã muộn thế mà còn bạn học nào tìm nó nữa?”
“Làm em ?” Nhậm Tuệ thấy chồng ăn khuya mà ở cửa sổ sát đất ngoài, nhịn mà bật . “Anh yên tâm , còn hiểu con trai ? Nó việc thật đấy.”
“Anh sợ nó lén quán net thôi. Thật sự hiểu nổi game gì ho mà suốt ngày mê mẩn như thế chứ.”
Cũng chỉ Trần Khoát là tưởng che giấu kín lắm, nhưng thực từ khi nghỉ hè, chuyện thích chơi game bố đều nắm rõ hết . Chẳng qua là họ lười vạch trần, cứ im lặng mà quan sát diễn kịch mà thôi. Hôm nay đổi bài kiểm tra với Vương Tự Nhiên, ngày mai hẹn Phí Thế Kiệt lên thư viện, mấy cái lý do cứ lặp lặp . Con trai thấy chán, chứ họ thì đến phát ngấy .
“Trùng hợp ghê, em cũng hiểu t.h.u.ố.c lá gì ngon mà hút suốt.”
Nhìn vợ đang mỉm , bác sĩ Trần xong câu thì lập tức im bặt.
Nhậm Tuệ thấy chồng rụt cổ , ngoan ngoãn gì nữa, bèn dịu giọng : “Con trai tự chừng mực, chắc chắn là chuyện quan trọng. Em thấy nó vội vàng lắm, tuyệt đối là chuyện nhỏ . Đừng hỏi nữa.” Bà liếc đồng hồ treo tường. “Nếu 11 giờ mà vẫn về, lúc đó hãy gọi điện giục nó.”
…
Chương Vận Nghi cột đèn đường. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trần Khoát, cô vội vàng gọi cho , bà Doãn. Nửa thật nửa giả viện cớ mượn bài kiểm tra của bạn cùng lớp gần đó, đến khô cả miệng mới thể kéo dài giờ giới nghiêm đến 10 giờ rưỡi.
Từ khi sống đến giờ, thứ chiếm cứ trong tâm trí cô nhiều nhất vẫn là chuyện học hành.
Bây giờ đột nhiên xử lý chuyện , cũng coi như cho đầu óc nghỉ ngơi một chút. Cô suy nghĩ vài giây, đoán Trần Khoát sẽ còn mất một lúc nữa mới đến nơi, bèn nhắn tin cho Lý Minh Phi để xác nhận đối phương tiện điện thoại , mới bấm gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-56.html.]
Lý Minh Phi ở tận Thủ đô xa xôi bắt máy, vô cùng nghi hoặc: “Chương Vận Nghi ?”
Kiếp , hiện tại bọn họ vẫn lắm, mới chỉ gặp hai và trao đổi điện thoại mà thôi.
Nói đúng thì đây là đầu tiên cô chủ động liên lạc với Lý Minh Phi trong kiếp . Đối phương cảm thấy khó hiểu cũng là điều dễ hiểu thôi.
“Chị Minh Phi.” Chương Vận Nghi cũng rườm rà lời thừa nữa, thẳng vấn đề chính, giọng phần khó xử. “Có chuyện em nhờ chị giúp, thực sự là Lý Gia Việt phiền đến hết cách .”
Ở đầu dây bên , Lý Minh Phi lập tức hỏi: “Nó phiền em thế nào?”
Vừa xong, dường như cô nhận điều gì đó, lập tức hỏi tiếp: “Các em chuyện gì ?”
“Thật thì chuyện xảy lâu .” Chương Vận Nghi . “Hơn một tháng , em rõ ràng với Lý Gia Việt . Mấy hôm còn đến trường tìm em, em cứ tưởng như là xong, ngờ hôm nay còn dẫn đến chặn đường lớp trưởng lớp bọn em. Em còn chẳng là động tay động chân gì nữa…”
Lý Minh Phi vô cùng kinh ngạc, ngờ chuyện phát triển theo hướng kỳ lạ như . Cô im lặng một lúc lâu mới trầm giọng : “Chị hiểu . Em cứ yên tâm, chuyện chị đảm bảo sẽ kết thúc tại đây.”
TBC
Dù Chương Vận Nghi cũng hiểu rõ con của Lý Minh Phi, nhưng vẫn khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Minh Phi, cảm ơn chị.” Cô suy nghĩ một chút tiếp, “Những gì là bịa đặt cả. Em nhất định sẽ tìm kẻ tung tin đồn !”
Cô còn thêm điều gì đó, nhưng vô tình ngẩng đầu lên thì thấy bên đường một đang về phía .
Là Trần Khoát.
Khoảng cách vẫn còn xa, cô chăm chú kỹ hơn, thấy vết thương rõ ràng nào thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhớ vẫn đang trong cuộc gọi, cô hạ giọng với Lý Minh Phi: “Chị Minh Phi, hôm nay thực sự hết cách , em xin vì phiền chị lúc muộn như .”
Hai chuyện khách sáo vài câu kết thúc cuộc trò chuyện.
Chương Vận Nghi cũng yên tại chỗ nữa, mà cất điện thoại túi, đồng thời chuẩn sẵn lời . Khi cô bước từng bước về phía Trần Khoát, cả hai nhanh chạm mặt . đến khi thực sự đối diện với , những lời cô chuẩn sẵn nghẹn trong cổ họng, thốt .
Chỉ thể lặng lẽ quan sát từng đường nét gương mặt — hàng chân mày, sống mũi cao, xương gò má…
Trần Khoát cảm thấy tự nhiên, nhưng đồng thời cũng một cảm giác lạ lẫm, như thể chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua nơi nào đó trong tim . Anh lên tiếng : “ thật mà.”