Lúc đầu, Trần Khoát vẫn chưa hiểu ngay câu này có ý gì, đầu óc đơ ra vài giây. Đợi đến khi vỡ lẽ ra, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, đôi môi mỏng mím chặt.
Mễ Hinh không nhận ra anh đã dừng bước, vẫn cười hì hì nói tiếp: “Trong mắt lão Phì, đây là một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản chỉ có một đáp án, nhưng ai nói nó là không thể có nhiều đáp án chứ? Dù các anh vốn không thông minh lắm, nhưng chuyện đơn giản thế này cũng không đến mức không nghĩ ra đâu nhỉ?”
Ở phía sau cô ấy vài bước, mặt Trần Khoát đã sa sầm hẳn.
Mễ Hinh lại rất hài lòng với câu trả lời mà mình vừa nói, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại bùng lên một cơn tò mò mãnh liệt. Không ngờ tên mập mạp Phí Thế Kiệt này bình thường cứ im im, chẳng nổi bật gì, mà lại có thể gặp được cốt truyện đặc biệt như vậy. Đúng là như ông bà ta đã dạy, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
“Ôi, anh nói xem lão Phì —”
Mới nói được mấy chữ, Mễ Hinh cuối cùng cũng nhận ra Trần Khoát đã tụt lại phía sau. Cô ấy quay đầu lại, thấy anh đứng im không nói gì, đành phải đi tới hỏi: “Nhưng mà, cô gái mà lão Phì thích là ai thế? Em có quen không? Đừng nói là Đới Giai nha. Không, không thể nào, Đới Giai đã có bạn trai đâu!”
Trần Khoát nhìn cô ấy bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, chấm dứt cuộc trò chuyện nhảm nhí vốn không nên tồn tại này, quay người đi thẳng.
Mễ Hinh lập tức cản anh lại, há hốc miệng: “Không phải nói là đi siêu thị sao??”
“Không đi nữa.” Anh lạnh lùng đáp.
“Anh bị dở hơi à?!” Sao Mễ Hinh có thể đồng ý bỏ qua cho anh được. Hôm nay cô ấy nhất định phải moi được chút lợi từ anh mới được. “Anh không đi cũng được, nhưng phải đưa tiền đây!”
Trần Khoát lách qua cô ấy, vẻ mặt bực bội mà rút ví từ trong túi ra. Vừa mới mở ví ra, còn chưa kịp phản ứng lại, Mễ Hinh đã nhanh tay rút ngay một tờ tiền 100 tệ rồi.
Nếu là bình thường, anh sẽ không thèm chấp nhặt chuyện này. Nhưng hôm nay, mấy lời Mễ Hinh nói làm anh cảm thấy bực bội. Thế là ánh mắt anh trầm xuống, nhân lúc cô ấy lơ là không kịp phòng bị, đã nhanh chóng giật lại tờ tiền 100, nhét vào ví. Sau đó, lật qua tờ năm mươi, tờ hai mươi, cuối cùng rút ra tờ mười tệ đưa cho cô ấy.
Thậm chí Mễ Hinh còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại. Tờ tiền một trăm tệ trong tay cô ấy biến thành mười tệ cứ cứ như ảo thuật.
Trần Khoát đút lại ví vào túi. Với mối quan hệ “thân sơ lẫn lộn” giữa hai người, thậm chí một câu tạm biệt cũng không cần, anh quay đầu đi thẳng về phía tòa nhà dạy học.
“Trần Khoát, anh bị thần kinh à!!” Mễ Hinh tức điên gào lên, “Kiếp trước anh c.h.ế.t nghèo hả?!”
Nhưng lời cô ấy không lọt vào tai anh dù chỉ một chữ. Anh càng đi càng nhanh, rõ ràng là cũng đang bị cô ấy chọc cho tức giận không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-50.html.]
Nếu không phải vì tiền không có tội, thì Mễ Hinh thực sự muốn ném luôn tờ mười tệ này xuống đất giẫm vài cái, rồi hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà Trần Khoát một trận. Nhưng rồi cô ấy chợt nhớ ra, hình như tổ tiên anh cũng là tổ tiên cô ấy, nên đành phải nhịn xuống.
Cô ấy tiếp tục đi siêu thị, lúc đang chọn đồ ăn vặt thì bỗng lóe lên một suy nghĩ —
Cái gì chứ? Thằng nhóc đó tức cái gì mà dữ vậy?
Cho dù có thân với lão Phì cỡ nào thì cũng đâu cần phản ứng đến mức đó chứ?
Mễ Hinh cảm thấy hơi khó hiểu, lúc cầm lấy đồ uống và khoai tây chiên đi tính tiền thì bỗng nhiên khựng lại. Khoan đã, hình như cô ấy cũng rơi vào một hiểu lầm rồi. Tại sao cô ấy lại mặc định người bạn mà Trần Khoát nói đến là Phí Thế Kiệt chứ? Anh có nhắc đến lão Phì sao? Không hề. Anh chỉ nói là “một người bạn của anh” mà thôi.
Người bạn mà anh nói đến... có khi nào chính là bản thân anh không?
…
Chương Vận Nghi ăn no thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Trước khi chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, cô cắn răng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Bây giờ dầu gió đã không còn tác dụng mấy với cô nữa. Ngoài rửa mặt ra thì cô còn tiện thể đánh răng luôn.
Bây giờ cô trang bị đầy đủ lắm, hôm Quốc khánh đi dạo phố đã mua hẳn một bộ dụng cụ đánh răng mini, còn có cả khăn nén đóng gói như kẹo nữa.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Dù sao thì nước cũng hơi lạnh, mà kem đánh răng lại là vị bạc hà mát lạnh nữa.
Chỉ là cô không ngờ rằng, vừa lấy lại tinh thần, đang trong trạng thái sảng khoái đầy sức sống bước ra khỏi nhà vệ sinh thì lại tình cờ gặp Trần Khoát. Hai người đối mặt, đều khựng lại trong giây lát.
TBC
Chương Vận Nghi để ý thấy tóc mái trên trán anh vẫn còn ướt, giọt nước từ thái dương chảy xuống khuôn mặt. Có lẽ lúc rửa mặt động tác hơi mạnh nên cổ áo chiếc áo hoodie xám đậm của anh cũng bị thấm ướt, màu vải chỗ đó sẫm lại rõ rệt.
Cô là một người tinh ý, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô sờ sờ trong túi, lấy ra một chiếc khăn nén đưa cho anh. “Đừng hiểu lầm nhé, đây không phải kẹo đâu, là khăn mặt đó. Nó được nén lại thành thế này, chỉ cần thấm nước là sẽ nở ra.”
Cô đã mua rất nhiều, còn cho mấy đứa bạn dùng thử, ai dùng cũng khen cả.
Ánh mắt Trần Khoát từ khuôn mặt cô chậm rãi dời xuống bàn tay cô.