“Đã hiểu hết chưa?”
Cô giáo Toán học dùng phấn gõ mạnh xuống bảng. Chương Vận Nghi vốn đang nghĩ linh tinh, nghe vậy thì lập tức thu dọn đống suy nghĩ, tập trung nhìn công thức trên bảng, cảm thấy vừa quen thuộc mà lại vừa lạ lẫm.
Lác đác vài tiếng đáp lại: “Hiểu rồi ạ ~”
Chương Vận Nghi không thể giơ tay nói mình không hiểu được. Trong lòng cô cảm thấy hơi sốt ruột, vừa nghe thấy chuông tan tiết vang lên, cô đã lập tức lao thẳng đến siêu thị nhỏ mà không chần chừ một giây phút nào.
Hiểu hay không hiểu là một chuyện, nhưng thái độ phải đúng trước đã.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tàng vẫn đầy đủ, siêu thị tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, dĩ nhiên cũng có dầu cù là. Cô nhanh chóng tìm thấy trên kệ, nhìn qua có vẻ bán rất chạy. Cô lấy một hộp, cầm trong tay.
Học sinh lớp 12 có sức ăn rất lớn, hai tiết học trôi qua, cô cảm giác tô bún bò sáng nay đã tiêu hóa gần hết, thế là tiện tay lấy thêm một gói bánh quy soda.
Lúc đi đến quầy tính tiền, khóe mắt cô lại vô tình thấy bóng lưng của Trần Khoát.
Cô vỗ trán một cái, nhanh chóng đuổi theo, xếp hàng ngay sau anh, cười nói: “Lớp trưởng, để tớ trả cho!”
Hồi sáng tan tiết tự học cô đã nói lần sau cô mời, không ngờ là nhanh như vậy đã có cơ hội rồi.
Nghe thấy giọng nữ trong trẻo mang theo ý cười, Trần Khoát quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô. Lúc nãy đầu óc anh vẫn đang nghĩ về bài toán cuối cùng trong đề nâng cao, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, bây giờ mới thoát khỏi mớ suy nghĩ phức tạp, hồi phục lại tinh thần nói: “Không cần đâu.”
“Phải cần chứ ~”
Chủ động trả tiền và bị ép phải trả tiền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chương Vận Nghi từng nghe đồng nghiệp nữ ngồi cạnh phàn nàn rằng, quản lý trước kia của cô ấy keo kiệt đến mức khi nhân viên gọi đồ ăn hộ, ông ta thì ăn ngon lành nhưng tiền thì mãi vẫn không chịu trả.
Còn hiện giờ Chương Vận Nghi rất sẵn lòng trả tiền.
TBC
Nịnh bợ ông chủ tương lai là một chuyện, nhưng vốn dĩ đồ uống buổi sáng là anh trả, bây giờ cô chỉ đang trả lại mà thôi.
Chương Vận Nghi nhìn anh: “Không phải là đã nói trước rồi sao?”
Trần Khoát vốn định lấy thêm một hộp kẹo bạc hà, nhưng nghe vậy thì rụt tay lại, liếc nhìn chai nước khoáng trên quầy tính tiền, mỗi chai hai tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-5.html.]
Anh im lặng vài giây, rồi không từ chối nữa.
Chương Vận Nghi đặt luôn dầu cù là và bánh quy lên quầy, cánh tay cô vô tình chạm vào anh, nhưng cô không hề để ý, chỉ nói với nhân viên thu ngân: “Tính chung cậu ấy với cháu ạ.”
Trần Khoát bước lên trước một bước.
Chương Vận Nghi mặc quần jean khá bó, nếu để ví vào túi sẽ bị cộm lên, nên hôm nay cô chỉ cuộn mấy tờ tiền lẻ nhét vào túi. Ba món đồ tổng cộng hết mười tệ.
Sau khi thanh toán xong, cô cầm lấy chai nước khoáng, cười đưa cho Trần Khoát: “Lớp trưởng, của cậu nè.”
Trần Khoát nhận lấy, hai người một trước một sau bước ra khỏi siêu thị nhỏ. Và rồi, khoảnh khắc lúng túng đã đến, bọn họ là bạn học cùng lớp, bây giờ đều phải quay về lớp học. Đi song song thì kỳ lạ, mà đi một trước một sau như người xa lạ cũng kỳ lạ không kém.
Chương Vận Nghi cố gắng nhớ lại những ngày tháng cấp ba ở kiếp trước.
Đến độ tuổi này, ai cũng có nhóm bạn riêng, không nhất thiết là học sinh giỏi chỉ chơi với học sinh giỏi. Nhưng ba năm cấp ba, ngoài mấy lần hiếm hoi nhờ Trần Khoát ký đơn xin nghỉ phép ra, thì hình như cô và anh chẳng có bao nhiêu cơ hội nói chuyện cả.
Nếu là Chương Vận Nghi mười bảy tuổi thật sự gặp được anh ở siêu thị nhỏ, thì có lẽ lúc này cô sẽ chỉ chào một tiếng rồi đi, tuyệt đối không tán gẫu gì thêm.
Còn bây giờ thì sao?
Nếu cô không sống lại, mà tình cờ gặp ông chủ ở một nơi khác, thì đừng nói là trò chuyện, ngay cả đối diện cũng chẳng muốn. Nhưng tình huống hiện tại lại khác, Trần Khoát tạm thời vẫn chưa phải là ông chủ của cô, cô còn muốn theo anh làm việc. Vậy có phải là nên làm thân một chút không?
Chứ đợi đến lúc anh khởi nghiệp, cô chẳng có tí quan hệ nào mà lại đột nhiên chạy tới xin làm việc, vậy chẳng phải quá kỳ quặc hay sao?
Kế hoạch không thể mãi chỉ là kế hoạch, nếu không thì chỉ là nói suông, phải hành động thực tế, còn thành công hay không thì tính sau. Không do dự nữa, khi Trần Khoát vẫn đang ngớ người ra vài giây, thì Chương Vận Nghi đã thản nhiên bước đến bên cạnh anh: “Lớp trưởng, tối nay có kiểm tra à?”
Trần Khoát: “…”
Trong lòng anh thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của Chương Vận Nghi, anh đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình — mấy lần tiếp xúc trước, cô đều tìm anh để xin nghỉ.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Trong trí nhớ của Chương Vận Nghi, buổi tự học tối cũng diễn ra như vậy, giáo viên phát đề kiểm tra để cả lớp làm, sau đó không chấm điểm mà trực tiếp chữa bài, kiểu chiến lược luyện đề theo số lượng. Có những lần bị ốm phải nghỉ nửa ngày, hôm sau đến lớp, trên bàn chắc chắn sẽ có ít nhất hai, ba tờ đề thi.
May mà không phải kỳ thi thật sự.