Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:15:04
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy đèn trong phòng bảo vệ vẫn sáng, anh lịch sự gõ cửa. Chú bảo vệ ngồi trực cầm cốc trà đi đến, hỏi: “Có chuyện gì vậy cháu?”

 

“Chú ơi.” Trần Khoát suy nghĩ cách dùng từ một chút rồi hỏi: “Trước đây cháu từng thấy ở đây có mấy giáo viên mở lớp dạy thêm. Không biết là chú có thể chỉ giúp cháu xem ở tòa nào không ạ?”

 

Ở Giang Châu, lớp học thêm nhiều vô kể.

 

Một khi đã được tiếng lành đồn xa, thì ít nhất những người xung quanh cũng biết đến. Anh cũng không chắc giáo viên ở đây dạy có tốt không, nếu có thể nghe ngóng từ chú bảo vệ thì cũng coi như một thu hoạch bất ngờ.

 

Chú bảo vệ cười: “Cháu đang nói đến lớp học thêm của cô Dư à? Trùng hợp ghê, cháu gái chú cũng học ở đó. À ——” Ông ấy thò người ra, chỉ tay về một hướng. “Cháu cứ đi thẳng theo đường này, đi đến cuối cùng, tòa 21, phòng số 2.”

 

Trần Khoát ghi nhớ rồi hạ giọng hỏi: “Ở đó dạy có ổn không ạ?”

 

“Ổn hay không thì chú cũng không dám nói chắc, nhưng cháu gái chú bảo là nghe giảng có thể hiểu bài.”

 

“......”

 

Thực ra, Trần Khoát cũng không giỏi giao tiếp với người lạ lắm. Sau khi cảm ơn chú bảo vệ xong, anh bước về phía tòa 21, đồng thời quan sát khu chung cư này. Có vẻ như có rất nhiều cổng, mỗi cổng đều có phòng bảo vệ riêng, tỷ lệ cư dân sinh sống cũng khá cao. Có nhiều ông bà đẩy xe nôi đi dạo, môi trường sống khá tốt.

 

TBC

Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc khánh, lớp học thêm không có tiết. Nhưng anh đã hỏi hàng xóm và biết cô Dư cũng sống trong khu này. Sau khi dò hỏi vài lần, anh cũng tìm đến được nhà cô ấy. May mắn là cô ấy cũng đang có ở nhà.

 

Hỏi rõ về học phí, lịch học và cách thức liên lạc xong, anh đều ghi lại trong điện thoại.

 

Ngoài ra, anh cũng tranh thủ đi quanh khu vực, xác định vị trí trạm xe buýt, ga tàu điện ngầm, xem giờ hoạt động đến mấy giờ, cách chung cư bao xa... rồi đánh giá đơn giản một lượt. Đêm buông xuống, anh bước trên con đường về nhà, trong đầu vẫn nghĩ xem có thông tin nào còn sót không.

 

Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong, anh tìm một tờ giấy nháp trong ngăn kéo, mở nắp bút ra rồi ghi lại tất cả những thông tin đã thu thập được. Cách này sẽ rõ ràng hơn so với việc nói miệng. Nhưng vài giọt nước từ mái tóc chưa lau khô nhỏ xuống giấy, làm nhòe đi mấy chữ.

 

Anh nhíu mày lại, dừng bút, bực bội vò vò tóc, rồi bất đắc dĩ lấy một tờ nháp khác ra. Lần này, trước khi viết, anh đã đứng dậy đi ra ngoài, vào nhà vệ sinh lấy khăn khô lau tóc.

 

Cứ coi như là trả lại hộp sữa hôm nay cô đã đưa cho anh đi.

 

Anh nghĩ như vậy.

 

-

 

Ngày hôm sau.

 

Chương Vận Nghi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, rồi đạp xe sang nhà bà nội để ăn chực. Ở nhà mình, cô chính là công chúa nhỏ. Ở nhà bà nội, cô chính là bà hoàng.

 

Nếu không phải là cô đã nhanh chân chuồn đi, thì chắc chắn ông bà nội sẽ giữ cô lại ăn tối mới cho đi. Cô phải giải thích mãi, ra sức thuyết phục rằng mình cần quay lại trường để học tự học buổi tối. Kết quả là ông bà nội cô còn tỏ ra giận dữ hơn cả cô: “Lãnh đạo trường học các cháu là ai? Bà phải gọi điện hỏi xem có phải bọn họ không cho đám trẻ ăn uống đàng hoàng không mới được? Đúng là vô lý, cơm cũng không cho ăn no, ngủ cũng không cho ngủ đủ, còn học chó má gì nữa?!”

 

Trường bảo là cho nghỉ ba ngày, nhưng thực tế lại chỉ có hai ngày.

 

Chương Vận Nghi đã xem dự báo thời tiết, buổi chiều sẽ bắt đầu hạ nhiệt độ. Hôm nay và ngày mai, nhiệt độ chênh nhau hơn chục độ. Cô phải về ký túc xá để cất hành lý, đổi sang chăn đệm dày hơn, còn phải tháo màn chống muỗi xuống. Việc gì cũng phải làm, mà buổi tối còn phải lên lớp tự học. Điều đó có nghĩa là muộn nhất cô phải đến trường trước 4 giờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-45.html.]

Tính tới tính lui, ngày mùng ba xem như chẳng phải ngày nghỉ gì cả!

 

Mạng của học sinh lớp 12 không phải là mạng sao?

 

Trong lòng, Chương Vận Nghi thầm vỗ tay tán dương chính mình: [Chửi hay lắm! Chửi đúng quá trời!] Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn rời nhà sớm, nhờ ông bô chở đến trường học.

 

Sau khi đến ký túc xá, cô bắt gặp thành viên tích cực của hội ‘ham học’ Chu An Kỳ đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh cật lực cọ giày. Không cần quay đầu nhìn, cô bạn cũng có thể đoán ra ai là ai chỉ bằng tiếng bước chân.

 

Trở về lớp 12, Chương Vận Nghi đã học được đức tính quý báu, chính là trân trọng từng giây từng phút. Nếu là kiếp trước, thì cô nhất định sẽ tìm một chỗ nằm dài trước đã. Nhưng bây giờ, cô lại uống một ngụm nước rồi trèo lên giường trên, tháo màn chống muỗi xuống, làm cả tay dính đầy bụi bẩn.

 

Cái này cô không thể tự giặt được, đành phải vo lại rồi nhét vào trong cái túi lớn.

 

Sau khi bận rộn xong, bạn cùng ăn cơm của cô là Đới Giai đã quyết định tối nay sẽ không ăn tối. Thứ nhất là vì thời gian này đầu bếp căng tin cũng được nghỉ lễ, cả trường cấp ba chỉ có mỗi học sinh lớp 12 đi học nên chỉ có vài quầy mở cửa. Thứ hai là vì hôm nay cô đến muộn, còn nhiều việc chưa làm xong, không có thời gian ăn uống gì cả.

 

Chương Vận Nghi rưng rưng nước mắt vì bị bỏ rơi, nhưng trong từ điển của cô, tuyệt đối không có từ bỏ lỡ bữa ăn. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi ăn một mình. Nhìn một vòng, không thấy có món nào hợp khẩu vị, cô lập tức nảy ra ý định tranh thủ thời gian đi ra con phố sau trường. Nếu biết trước sẽ đụng phải Lý Gia Việt, thì cô thà ra siêu thị mua mì gói còn hơn, dù là mì gà hầm nấm hương cũng được.

 

Phố sau có rất nhiều quán ăn vặt. Nếu có đủ thời gian và có người ăn cùng, thì quán đồ Hàn chắc chắn sẽ là lựa chọn hàng đầu của Chương Vận Nghi.

 

Trên đường đến đó, cô đã nghĩ sẵn trong đầu. Băng qua vạch sang đường, cô nhắm thẳng đến tiệm hamburger. Món này ăn nhanh, dễ đóng gói, tiện thể cô còn có thể mua thêm một phần mang về lớp cho Đới Giai.

 

Vào giờ này, quán không quá đông. Vừa mới đặt xong đồ ăn, chuẩn bị thanh toán, đã có người nhanh hơn muốn trả tiền giúp cô. Cô nghi hoặc quay đầu lại, lập tức thấy Lý Gia Việt đang nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.

 

Chương Vận Nghi: “......?”

 

Mí mắt cô giật nhẹ, đưa tay ngăn cậu ấy thanh toán, hạ giọng nói: “Sao cậu lại ở đây? Đừng nói với tớ là cậu chỉ đi ngang qua thôi!”

 

Sau lưng có người đang xếp hàng, cũng may mà quán làm đồ rất nhanh. Con mắt quan sát của Lý Gia Việt có thể nói là không mấy ai sánh bằng, nhanh nhẹn bưng khay đồ ăn lên trước cô, nhìn quanh một vòng, tìm được chỗ ngồi cạnh cửa sổ, là vị trí lý tưởng nhất.

 

Chương Vận Nghi thở dài trong lòng. Cô biết hiện tại mình chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cậu ấy, nên khi thấy cậu ấy xuất hiện, cô chỉ cảm thấy hơi bất ngờ một chút. Nhưng nghĩ lại thì có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ? Lý Gia Việt là ai, chính là kiểu người dù chia tay đã nhiều năm nhưng vẫn có thể bất ngờ nhắn tin lúc nửa đêm, gửi cho cô mấy đoạn văn đầy cảm xúc kiểu “con trai im lặng, con gái rơi lệ”.

 

Cô cảm thấy cạn lời, đã quá quen rồi, đến mức nhìn cậu ấy như thế cũng không thể giận nổi.

 

Nhưng mà sự kiên nhẫn của cô với cậu ấy cũng có giới hạn. Mỗi lần cậu ấy làm trò là cô lại bớt kiên nhẫn đi một chút!

 

Cô nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu bằng vẻ mặt không cảm xúc, sau đó cố gắng làm dịu giọng lại, chỉ tay vào miếng gà trong phần ăn của cậu ấy. Còn cô thì mở giấy gói ra, cắn một miếng hamburger thật lớn, vừa ăn vừa lúng búng nói: “Ăn đi, ăn xong thì đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng trở về đi.”

 

Lý Gia Việt còn đang vắt óc nghĩ ra một lý do “tình cờ gặp gỡ” thật hoàn hảo, thấy cô không truy hỏi thêm nữa, cậu ấy lập tức như được đại xá, suýt nữa thì cảm tạ trời đất. Vì học kỳ trước, cậu ấy đã hứa với cô là sẽ không nói dối nữa. Tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, cậu ấy thành thạo xé gói tương cà, bóp ra đ ĩa khoai tây chiên: “Tớ không vội, đã xin phép giáo viên rồi. Cậu cứ ăn từ từ thôi, có muốn ăn thêm gì không? Để tớ đi mua.”

 

Chương Vận Nghi không thèm để ý cậu ấy, ăn hơi vội, suýt nữa thì bị nghẹn.

 

Cô vội vàng cúi đầu, ngậm ống hút uống một ngụm cola để trôi xuống. Vừa mới dịu lại, một hình ảnh mơ hồ nhưng buồn cười bất chợt hiện lên trong đầu cô. Không hiểu sao, sau một tháng, bây giờ cô mới nhớ ra, như thể ai đó vừa gãi đúng chỗ ngứa, khiến cô phì cười, suýt nữa bật ra tiếng cười như tiếng ngỗng kêu.

 

Cùng lúc đó —

 

Bên kia đường, từ phía vỉa hè đối diện, Trần Khoát đang im lặng nhìn qua dòng người đông đúc và tấm kính lớn, thấy rõ cô gái đang cười rạng rỡ.

Loading...