Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:14:18
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để chứng minh mình thực sự không sao cả, cô còn cúi xuống kéo ống quần jeans lên tới đầu gối. Đới Giai cẩn thận kiểm tra, thấy không có vết bầm hay tổn thương nào rõ rệt mới yên tâm, nhỏ giọng càu nhàu: “Nhân viên kiểu gì mà hậu đậu thế không biết.”

 

Thật ra nếu là Đới Giai gặp phải chuyện này, có lẽ cô ấy cũng sẽ xử lý giống Chương Vận Nghi.

 

Nhưng nếu là bạn bè mình bị, thì tất nhiên cô ấy phải than vãn vài câu cho ra lẽ mới được.

 

Trần Khoát nhíu mày, vẫn im lặng.

 

Mấy người bạn khác đều quan tâm đúng mực, sau khi xác nhận Chương Vận Nghi thực sự không có vấn đề gì rồi mới tiếp tục câu chuyện ban nãy.

 

“Mấy cậu đã ra ngoài từ sáng sớm à?” Thẩm Minh Duệ vừa nghe được bọn họ sáng sớm đã kéo nhau vào quán net chơi game, giọng điệu đầy ngưỡng mộ: “Nếu tôi mà ra ngoài cả ngày như vậy, chắc chắn phải viết đơn xin phép dài ba nghìn chữ cho bố mẹ mất.”

 

Phí Thế Kiệt cười hề hề: “Cậu không hiểu gì rồi, mấy ngày lễ thế này mẹ tôi toàn họp hành, căn bản là chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tôi nói với bố là ra ngoài trao đổi đề thi với Vương Tự Nhiên, thảo luận phương pháp học tập.”

 

“Trao đổi đề thi á?” Đới Giai lập tức cảm thấy hứng thú với chuyện này: “Thế nào? Chẳng lẽ đề thi tháng của trường bọn họ khác với trường mình à?”

 

Vương Tự Nhiên suýt nữa thì biến thành môi xúc xích, đỏ bừng cả lên, “Ngoại trừ kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ ra, thì đề thi đều khác nhau.”

 

“Có thể cho tớ xem thử được không?” Đới Giai lập tức hứng thú, radar học sinh giỏi của cô ấy lập tức kêu “tít tít tít” không ngừng.

 

Vương Tự Nhiên hất cằm, “Cậu hỏi lão Phì ấy, cậu ấy có photo lại rồi.”

 

Chương Vận Nghi đang định nói cô cũng muốn xem thử, nhưng kịp thời nhớ lại thành tích khiến cô Triệu phải thở d ốc của mình. Đề thi trường mình còn chưa hiểu hết, thôi thì bỏ qua đi.

 

Bên đối diện, Trần Khoát chậm rãi nói: “Lần này đề trường bọn mình ra khó hơn một chút.”

 

Vương Tự Nhiên nghe vậy thì không chịu nổi, lập tức phản bác để bảo vệ danh dự trường mình, “Cậu nói nhảm cái gì đấy! Cậu thử thi một lần xem?”

 

Phí Thế Kiệt khoác vai Vương Tự Nhiên, đe dọa: “Mắt thằng nhóc nhà cậu toàn để trang trí à? Cậu đếm thử xem, bàn này ngoài cậu ra thì còn ai là người trường khác không? Cậu nghĩ cậu địch lại được bọn này à?”

 

Từ Thi Thi cảm thấy, đám con trai trong bàn này, đứa nào đứa nấy cũng mắt mù cả lũ.

 

Cô ấy hắng hắng giọng, ra hiệu bằng ánh mắt với vệ sĩ kiêm đàn em của mình, Thẩm Minh Duệ, ý bảo ra tay đi, bịt miệng bọn họ lại hoặc vả vài cái cho tỉnh!

 

Thẩm Minh Duệ lập tức hiểu ý ngầm, vớ lấy miếng thịt hộp cuối cùng, “Biết cái gì không nên nhắc lại mà vẫn cứ nhắc à? Đừng có chọc chị đại của tôi nha.”

 

Từ Thi Thi: “?”

 

Chương Vận Nghi: “??”

 

Cô siết chặt đôi đũa, cười tủm tỉm nói: “Thằng nhóc này, tối nay cậu sẽ bị tớ âm thầm hành thích đấy.”

 

Đới Giai vỗ trán, cảm thấy hơi hối hận vì đã khơi mào đề tài này. Phí Thế Kiệt thì không đặc biệt quan tâm đ ến thành tích của bạn bè trong lớp, nhưng nghe Chương Vận Nghi nói vậy, cậu ấy cũng mơ hồ nhớ lại hình như cô thi không được tốt lắm. Cậu ấy ngẩn người ra một chút, gãi mũi, nhưng lại không biết nói gì để an ủi, vốn dĩ cậu ấy không giỏi mấy chuyện này, ai bảo bạn thân của cậu ấy lại học giỏi hơn cậu ấy chứ.

 

Vương Tự Nhiên thì hoàn toàn không hay biết gì, vừa nghe vậy thì lập tức cảm thấy tò mò hỏi: “Lần này thi không tốt à?”

 

Nhưng Chương Vận Nghi không hề buồn bã như đám bạn tưởng tượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-41.html.]

 

Ngược lại, cô cực kỳ hài lòng với màn thể hiện của mình, thậm chí còn thầm vui mừng vì vận may quá tốt. Có mấy câu trắc nghiệm cô hoàn toàn không biết làm, khoanh bừa thế nào mà lại đúng hết. Nếu bị trừ mất mấy điểm đó, thì thứ hạng của cô chắc còn tụt xuống thêm một bậc nữa đấy.

 

Tối hôm qua sau khi về nhà, cô còn ra ngoài mua một cái đùi gà nướng Orleans siêu to để tự thưởng cho chính mình nữa.

 

Vậy nên lúc này, cô rất thoải mái mà gật đầu: “Đúng là thi không được tốt lắm. À đúng rồi, vừa rồi tớ đang muốn hỏi mọi người xem có biết chỗ nào có lớp học thêm tốt không, tớ đang định đăng ký một lớp.”

 

Bây giờ cô nghe giảng không đến mức như nghe tiếng ngoài hành tinh nữa, nhưng để theo kịp tiến độ của thầy cô thì vẫn cảm thấy rất vất vả. Năm cuối cấp, giáo viên sẽ tổ chức nhiều đợt ôn tập, mỗi phần kiến thức đều sẽ không được giảng lại tỉ mỉ như ban đầu nữa, dù sao thì cũng toàn là kiến thức đã được học rồi.

 

Vì thế nên cô rất rất cần đi học thêm.

 

Trần Khoát như sực nhớ ra điều gì đó, nhưng lại khựng lại, trên tay chỉ còn lại một hộp sữa nhẹ tênh, anh làm như không có việc gì mà uống nốt chỗ còn lại.

 

Vương Tự Nhiên cũng muốn giúp Chương Vận Nghi giải quyết vấn đề, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Gần chỗ nhà tôi có một lớp học thêm nghe nói là cũng khá tốt, có mấy người bạn cùng lớp tôi cũng đăng ký học ở đó.”

 

“Nhà cậu sao?” Chương Vận Nghi chần chừ, “Hình như xa lắm thì phải? Tớ muốn tìm chỗ nào gần nhà hoặc gần trường thôi.”

 

Học sinh nội trú chỉ có thời gian rảnh vào tối thứ bảy và chủ nhật. Học thêm đã đủ đau khổ rồi, nếu còn phải đi xa cả quãng đường dài nữa, thôi cứ lấy mạng cô quách đi cho xong.

 

“Vậy thì…” Vương Tự Nhiên suy nghĩ, “Tôi nhớ nhà cậu cũng gần nhà lão Trần đúng không?” Nói rồi, cậu ấy quay sang hỏi Trần Khoát ngồi ở rìa bàn, “Chỗ cậu cũng có lớp học thêm mà nhỉ? Hè vừa rồi bọn mình đi chơi bóng, có đi ngang qua khu đó đúng không?”

 

Chương Vận Nghi lập tức dựng thẳng tai, đầy mong đợi mà nhìn về phía Trần Khoát.

 

Trần Khoát vô thức siết chặt hộp sữa trong tay, nhưng nét mặt vẫn bình thản như thường, “Ừ, có đấy.”

 

Phí Thế Kiệt cũng góp lời: “Anh Khoát, dù gì thì cũng gần nhà, hôm nay cậu trở về đi ngang qua đó thì tiện thể hỏi giúp Chương Vận Nghi luôn đi. Hỏi về thời gian học, học phí các kiểu gì đó.” 

 

Bị cô nhìn chằm chằm với ánh mắt sáng rực, lại thêm việc này chỉ là chuyện nhỏ nhặt không tốn chút sức nào, nên Trần Khoát thấy không có lý do gì để từ chối, bèn gật đầu đồng ý: “Được.”

 

Lời vừa dứt.

 

Chương Vận Nghi còn chưa kịp cảm ơn, thì người phục vụ lúc nãy vô tình đụng phải cô đã đỏ bừng mặt, mang theo một đ ĩa trái cây đến, lí nhí nói: “Đây là... là quà tặng…”

 

Sau khi trở lại bếp, người phục vụ vẫn còn căng thẳng, lén tìm quản lý báo cáo tình hình.

 

Quản lý suy nghĩ một lát, rồi quyết định tặng một đ ĩa trái cây. Người trong ngành ẩm thực rất có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này.

TBC

 

Chương Vận Nghi tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng dưới ánh mắt tò mò của cả bàn, người phục vụ càng đỏ mặt hơn, vội vàng xin lỗi lần nữa rồi chạy biến đi mất. Đ ĩa trái cây của quán lẩu không có gì cầu kỳ cả, chỉ là vài miếng dưa hấu ướp lạnh với vài quả cà chua bi trang trí. Nhưng con người vốn dĩ đã rất thông minh, Chương Vận Nghi lập tức nghĩ ra một cách hay ho. Cô nâng đ ĩa trái cây lên, cố tình trêu chọc bạn bè, đưa qua đưa lại trước mặt họ, nhưng nhất quyết không cho ai ăn, cuối cùng đặt ngay trước mặt Trần Khoát: “Cảm ơn lớp trưởng, cậu ăn trước đi ~”

 

Trần Khoát hơi sửng sốt.

 

“Chị đại, cậu làm thế là quá đáng lắm luôn đó!”

 

“Đúng rồi đấy!”

 

Chương Vận Nghi bá đạo ôm chặt đ ĩa trái cây, đắc ý nói: “Làm sao? Làm sao? Đây là quà người ta tặng cho tớ, dĩ nhiên là tớ có quyền phân phối rồi!”

 

Vốn dĩ Trần Khoát không định ăn dưa hấu, nhưng nghe những lời phàn nàn và phản đối từ những người khác trên bàn, anh hơi nhướng mày, dứt khoát lấy một miếng cắn một miếng thật to. Dù không nói gì, nhưng từ vẻ mặt nhàn nhã pha chút đáng ghét của anh cũng có thể nhận ra rằng dưa hấu này thực sự rất ngọt.

Loading...