Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:13:55
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên trở về làm công chúa nhỏ của gia đình, cô ngủ đến trưa mới tỉnh dậy. Những bộ truyện tranh, tiểu thuyết hay phim ảnh từng mê hoặc cô trước đây giờ đây lại chẳng thể gợi lên chút hứng thú nào, bởi vì cô đều đã xem hết cả rồi.
Đi một vòng quanh căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, không tìm được gì thú vị để làm, cô đành phải quay lại bàn học để chữa lại bài kiểm tra.
Doãn Văn Đan là giám đốc trạm xăng trong khu vực này, càng vào dịp lễ thì bà ấy lại càng bận rộn.
Chương Chí Khoan thì thay ca với đồng nghiệp, được nghỉ ba ngày đầu tiên, nên nhận nhiệm vụ vào bếp chăm sóc con gái. Ông ấy ướp cánh gà trong bếp xong, trên đường vào phòng ngủ lấy điện thoại, đi ngang qua phòng con gái, thấy cửa không đóng, tiện thể ghé mắt nhìn vào, phát hiện con gái đang làm bài tập, không khỏi xúc động đến mức muốn rơi nước mắt.
Sáng mùng hai, sau khi ăn sáng xong, Chương Vận Nghi chủ động xin phép bố mẹ cho mình hôm nay ra ngoài đi ăn và dạo phố với bạn.
Chương Chí Khoan không nói hai lời, nhấc tấm đệm sofa lên, lấy ra ba tờ tiền đỏ chói, “Cứ đi chơi với bạn học thật vui vẻ, đừng tiết kiệm quá.”
Chương Vận Nghi không có ý định ghi nhớ chỗ giấu tiền này, bởi vì cô biết chỉ cần mình ra khỏi cửa, ông bô nhà mình nhất định sẽ đổi chỗ khác. Cô vui vẻ nhận lấy ba trăm tệ, khoác ba lô lên, trước khi đi còn tiện tay lấy theo một hộp sữa.
Mấy người bạn hẹn nhau ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố.
Trong khoang tàu điện ngầm đã chật ních người, Chương Vận Nghi phải vất vả lắm mới ra khỏi ga, nhưng khi vừa nhìn thấy biển người đông nghịt bên ngoài, mắt cô đã tối sầm lại.
TBC
Đới Giai và những người khác thì lại rất hào hứng. Đông người đồng nghĩa với không khí náo nhiệt, cả nhóm ríu rít trò chuyện. Sau khi lên thang cuốn đến tầng năm, thấy cửa hàng lẩu đã chật kín người ngồi chờ, ngoại trừ Chương Vận Nghi đã có dự cảm không lành từ trước ra thì ba người còn lại đều sững sờ trợn tròn mắt.
“Hay là đổi quán khác đi?” Chương Vận Nghi đề nghị.
“Không được!” Từ Thi Thi chống tay lên hông. “Đã đến tận đây rồi!”
Cô ấy đã phải di chuyển hai tuyến tàu điện ngầm mới đến được đây, ngày lễ mà, có thể nói là đã trải qua tám mươi mốt kiếp nạn mới đặt chân đến nơi.
Bây giờ mà đổi quán, chẳng khác nào đùa cợt cô ấy cả!
“Chờ thì cũng được, tôi cũng chưa đói bụng lắm.” Thẩm Minh Duệ nhún vai.
“Tớ cũng không thấy đói lắm.” Đới Giai nói. “Tớ mới ăn sáng lúc 10 giờ.”
Chương Vận Nghi: “Vậy thì...”
Đành phải chờ thôi. Nhận số thứ tự cho một bàn lớn, cô nhân viên mỉm cười nhắc nhở: “Thời gian chờ là khoảng một tiếng ạ.”
Cả nhóm vất vả lắm mới tìm được ghế ngồi. Đới Giai cầm thực đơn, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen thuộc, “Không biết có phải tớ nhớ nhầm không, nhưng mà tớ nhớ hình như Phí Thế Kiệt có thẻ thành viên ở đây. Mấy cậu xem này, thẻ thành viên được giảm 20%, trừ nước lẩu và đồ uống.”
“Gọi điện hỏi thử chút đi!” Thẩm Minh Duệ giục. “Giảm được 20% cũng tiết kiệm kha khá đấy.”
Đới Giai lục danh bạ tìm số của Phí Thế Kiệt, gọi điện. Bên kia bắt máy rất nhanh, cô ấy cũng không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, báo tên tiệm lẩu, “Cậu có thẻ thành viên quán này không? Không có thì thôi.”
Không biết Phí Thế Kiệt ở bên đầu dây bên kia nói gì, mà Đới Giai lộ vẻ khó xử, “Vậy cậu từ từ, đợi tớ hỏi mọi người cái đã.”
Nói rồi, cô ấy lấy tay che điện thoại, hạ giọng nói với ba người còn lại: “Phí Thế Kiệt nói nếu bọn mình không ngại thì cậu ấy cũng muốn qua ăn cùng luôn. Bởi vì bọn mình đã xếp hàng được một lúc rồi, nên nếu bên họ đi từ chỗ kia sang đây, chắc cũng kịp lúc đến lượt.”
“Yên tâm đi, cậu ấy đã nói rồi, bên cậu ấy có ba người, gồm cả lớp trưởng và một người bạn nữa, tổng cộng là bảy người, bọn mình cứ chia đều ra mà trả.”
Từ Thi Thi nghĩ ngợi một chút, “Tớ không vấn đề gì cả.”
Thẩm Minh Duệ thì muốn giơ cả tay lẫn chân tán thành, “Tuyệt vời! Bảo họ qua đây đi!”
Trong bốn người, chỉ có một mình cậu ấy là con trai. Tuy da mặt dày, nhưng vẫn có chút ngại ngùng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Chương Vận Nghi, chỉ còn cô chưa đưa ra ý kiến. Nghe thấy cả ông chủ cũng sẽ đến, mắt cô sáng rỡ: “Đến đi chứ!”
“Được luôn ~”
Đới Giai cũng vui vẻ, bỏ tay khỏi điện thoại, cười tươi đáp: “Bọn mình không có vấn đề gì, mấy cậu cứ đến thẳng đây nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-39.html.]
...
Đám Phí Thế Kiệt đến rất đúng lúc.
Dù lượng khách chờ bàn trong tiệm rất đông nhưng tốc độ xoay vòng cũng khá nhanh, vừa vặn đúng một tiếng, nhân viên phục vụ đã dẫn họ đi vào trong. Biết người bạn đi cùng Phí Thế Kiệt là Vương Tự Nhiên, Chương Vận Nghi chẳng bất ngờ chút nào, còn chủ động chào hỏi cậu ấy.
Lần cuối gặp nhau cũng đã gần một tháng trước, nhưng sự nhiệt tình của Vương Tự Nhiên vẫn không hề thay đổi chút nào.
Nhân lúc cậu ấy và Thẩm Minh Duệ nói chuyện với nhau, Chương Vận Nghi thả chậm bước chân, đi song song với người vào sau cùng là Trần Khoát, hỏi nhỏ: “Các cậu từ quán net qua đây à?”
Thấy nhân viên phục vụ bê nồi lẩu ra, còn đang cách một khoảng, Trần Khoát khẽ đưa tay ra chắn Chương Vận Nghi sang một bên: “Ừ, cẩn thận chút.”
“Thế các cậu đến đây mất bao lâu vậy?”
“... Hơn nửa tiếng.”
Chương Vận Nghi khẽ cười, dựa vào việc Trần Khoát sáng nào cũng ăn đúng một loại đồ ăn, có thể thấy anh là người rất ngại tốn thời gian vào mấy chuyện này. Vậy mà lần này lại chịu bỏ hơn nửa tiếng chỉ để đến ăn lẩu, cô thực sự cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Nhìn ra được ý cười trong mắt cô, Trần Khoát bất đắc dĩ giải thích: “Thiểu số phục tùng đa số.”
Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên đều muốn ăn lẩu.
Một phiếu đấu hai phiếu, không có cửa thắng.
Chương Vận Nghi gật gù hiểu rõ: “Vậy lát nữa phải ăn bù cho đáng là được rồi.”
Bởi vì đi sau, nên đến khi hai người họ tới bàn thì chỉ còn hai chỗ trống ở mép bàn.
Thế là Chương Vận Nghi và Trần Khoát đành ngồi đối diện nhau.
Bàn rộng hơn vẫn chưa có chỗ trống, mọi người cũng không muốn đợi lâu, nên đành phải chen chúc nhau ngồi. Mà đã chen chúc thì chân Chương Vận Nghi vô tình chạm vào đầu gối Trần Khoát. Cô hồn nhiên không để ý, nhưng anh lại thấy mất tự nhiên, muốn tránh mà tránh không được.
Mọi người gọi một nồi lẩu uyên ương, ai cũng chọn món mình thích, bàn ăn chất đầy đồ, đến cả xe đẩy bên cạnh cũng không còn chỗ trống.
“Người đông mà ăn lẩu đúng là sướng nhất.” Phí Thế Kiệt đã sớm không chờ được, phấn khích xoa tay, “Bởi vì có thể gọi rất nhiều đồ ăn, muốn gọi gì cũng gọi được!”
Không bàn đến mấy chuyện khác, riêng chuyện này thôi thì Chương Vận Nghi cũng thấy quyết định gộp bàn là vô cùng chính xác.
Quá náo nhiệt.
Mọi người thi nhau vớt đồ ăn trong nồi, đũa đụng nhau chan chát, nhưng ai nấy đều vui vẻ hết sức.
Chương Vận Nghi đang ăn chả tôm thì thấy Trần Khoát cứ lấy giấy lau mồ hôi liên tục, chắc chắn là vì cay quá. Càng nấu, nước lẩu càng cay, anh uống lập tức hai cốc nước, sống mũi cao thẳng cũng đỏ lên, rõ ràng là nước không thể giải cay được.
Trông anh có vẻ hơi khổ sở.
Thấy anh vẫn chưa lấy đồ uống, mắt Chương Vận Nghi sáng lên, nhớ ra hộp sữa trong túi, nhưng cũng hơi do dự không biết có bị bóp méo khi chen chúc trên tàu điện hay không. Hơn nữa, đây cũng không phải là loại mà Trần Khoát thường uống.
Chỉ suy nghĩ do dự vài giây, nhưng cô vẫn quyết định lấy ra.
Lúc này, mọi người đều tập trung tranh giành một đ ĩa bò non vừa thả vào nồi như hổ đói sói vồ rình mồi. Phí Thế Kiệt thử một miếng rồi báo là đã chín, lập tức cả bàn đều xông vào nhanh chóng vớt lên.
Thế nên cũng chẳng ai chú ý đến hành động của Chương Vận Nghi. Cô lặng lẽ đặt hộp sữa xuống bên tay Trần Khoát.
Trần Khoát đang cay đến mức muốn bỏ cuộc, chuẩn bị qua đời tại chỗ, thì bỗng nhiên khựng lại. Qua làn hơi nóng, Chương Vận Nghi mỉm cười nhìn anh: “Tớ chợt nhớ là mình có mang theo đấy.”
Anh sững sờ vài giây.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí, anh mở hộp sữa ra, uống vài ngụm, cảm giác cay lập tức bị xua tan.