Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:13:42
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi đã rẽ vào góc hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của Trần Khoát.

 

“Đợi lâu rồi hả?” Giọng của cô Triệu kéo sự chú ý của anh trở lại. Anh cúi đầu nhìn chồng sách trong tay, còn đang lưỡng lự không biết nên đưa trực tiếp cho cô ấy hay giúp cô ấy mang vào tận bàn làm việc.

 

Cô Triệu chẳng hề khách sáo với học trò của mình, chỉ tay vào trong: “Để trên bàn cô là được rồi.”

 

Trần Khoát gật đầu, nhấc chân rảo bước vào trong văn phòng.

 

Cô Triệu cũng chưa vội vàng rời đi, mà định chờ anh ra ngoài rồi cùng đi một đoạn đường. Trong lòng cô ấy vẫn còn nhớ đến chuyện của Chương Vận Nghi, không khỏi hỏi: “Gần đây Chương Vận Nghi có gì khác lạ không?”

 

Dạy học bao nhiêu năm, tất nhiên là cô ấy đã từng chứng kiến nhiều thành tích của học sinh bị tụt dốc. Năm nào cũng có, thậm chí lần trước cô ấy còn chủ nhiệm một lớp lớp 12, còn có một học sinh vô cùng xuất sắc, suốt những năm cấp ba luôn đứng trong top đầu, có tiềm năng thi vào trường danh tiếng. Nhưng đến năm cuối lại bắt đầu chán học, may mà nền tảng còn vững, cuối cùng vẫn đậu được một trường đại học bình thường. Các thầy cô đều vì thế mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

 

Nhưng mà những trường hợp như vậy không phải là vô cớ mà xảy ra. Thông thường, hai nguyên nhân chính dẫn đến việc học sinh tụt dốc là:

 

Thứ nhất, ảnh hưởng từ gia đình và mối quan hệ với bố mẹ.

 

Thứ hai, yêu sớm.

 

Cô ấy cũng đang suy nghĩ xem Chương Vận Nghi thuộc trường hợp nào, hay có khi chẳng thuộc cái nào cả.

 

Chỉ có một mình Chương Vận Nghi là nghĩ chuyện này đã xong, còn cô Triệu thì quyết định trong hơn một tháng tới sẽ đưa cô vào danh sách đối tượng theo dõi “trọng điểm”.

 

Đương nhiên là Trần Khoát hiểu ẩn ý trong lời cô ấy.

 

Anh cũng khá bất ngờ với kết quả thi lần này của Chương Vận Nghi, bèn trả lời: “Em không nhận ra điều gì khác lạ ạ. Cậu ấy còn chăm chỉ hơn cả học kỳ trước nữa.”

 

Cô Triệu nghiêng đầu nhìn anh: “Nói thử xem?”

 

Thực ra, câu này cô ấy cũng đã nghe từ vài giáo viên bộ môn khác rồi. Học sinh cứ tưởng là có thể qua mặt được thầy cô, nhưng đứng trên bục giảng chỉ cần quét mắt một lượt là đủ biết hết cả lũ đầu trâu mặt ngựa này rồi. Rốt cuộc là ai nghiêm túc nghe giảng, ai lơ đễnh mất tập trung, tất cả đều rõ như ban ngày.

 

Nhưng cô ấy vẫn muốn nghe suy nghĩ của lớp trưởng lớp mình xem sao.

 

Trần Khoát suy nghĩ một chút, rồi cẩn trọng trả lời: “Có mấy lần em gặp cậu ấy vào buổi sáng ở ngoài ký túc xá, cậu ấy đều đang ra sân thể dục học bài.”

 

Chuyện này thì cô Triệu chưa từng nghe qua, buột miệng hỏi: “Em nói người đó là Chương Vận Nghi á?”

 

Trần Khoát: “......”

 

Anh cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Cô ơi, em gặp cậu ấy mấy lần rồi.”

 

Không chỉ là mấy lần, mà ít nhất cũng phải mười mấy lần. Nhưng chuyện này thì không cần nói kỹ với cô giáo làm gì.

 

Cô Triệu trầm ngâm như đang suy tư gì đó: “Vậy thì tại sao kết quả của con bé lại như thế nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-38.html.]

 

Bảng điểm cô ấy nhìn mà còn cảm thấy đau lòng, mỗi lần nhìn lâu thêm một chút là cảm giác như mất đi một ngày tuổi thọ vậy.

 

Vấn đề này, Trần Khoát cũng không có câu trả lời. Nhưng anh nhớ đến lúc sáng nay gặp cô, cô đã nói lần sau chắc chắn sẽ làm tốt hơn. Anh nghĩ, có lẽ là cô giáo cũng không cần lo lắng quá, bởi vì trong lòng cô hẳn là đã có kế hoạch rồi.

 

“Thôi được rồi.” Cô Triệu hồi phục tinh thần lại, mỉm cười vỗ vai anh: “Đi học đi.”

 

Trần Khoát gật đầu, biết là chuông sắp reo rồi, lập tức sải bước về lớp.

 

Trong lớp, Chương Vận Nghi vẫn như bình thường, không hề có dáng vẻ sắp khóc như Thẩm Minh Duệ và vài người khác tưởng tượng. Từ Thi Thi nhìn cô chăm chú, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, rồi ghé sát lại, hạ giọng nói: “Nếu cậu cảm thấy khó chịu, thì sau khi tan học tớ sẽ đi cùng cậu, bắt Thẩm Minh Duệ lại đánh một trận là được rồi.”

 

Thẩm Minh Duệ nãy giờ đang dựng thẳng tai hóng chuyện, nghe vậy thì lập tức giận dữ: “Hai cậu có lương tâm không hả?!”

 

Chương Vận Nghi phì cười: “Được đấy, trùm bao tải cậu ấy lại.”

 

Ai bảo cậu ấy cứ suốt ngày cướp khô bò của cô, bị đánh một trận còn là nhẹ đấy!

 

Từ Thi Thi không kìm được sự tò mò, lén lút hỏi: “Cậu bị cô Triệu mắng hả?”

 

Chưa đợi Chương Vận Nghi trả lời, cô ấy đã vội vàng an ủi: “Cô Triệu chính là vậy đó, nhưng tính tình cũng tốt lắm, đều là muốn tốt cho học sinh thôi. Nhớ nhé, ở chỗ cô Triệu, đánh là thương, mắng là yêu.”

 

“Xàm quá.” Chương Vận Nghi nghiêm túc phản bác: “Cô Triệu chưa bao giờ trừng phạt thể xác với học sinh, cậu mà còn nói linh tinh nữa, thân là học trò cưng của cô giáo, tớ buộc phải kiện cậu tội phỉ báng đấy.”

 

Từ Thi Thi giật mình quay phắt lại nhìn quanh, suýt chút nữa thì đã hồn bay phách lạc. Sau đó tức giận véo tay cô một cái: “Tớ còn tưởng là cô Triệu đứng sau lưng tớ thật nữa đấy!”

 

Chương Vận Nghi vội vàng cười cầu hòa: “Thật sự không có thật mà, yên tâm đi, chuyện này đã xong rồi.”

 

“Còn học trò cưng nữa chứ...” Từ Thi Thi bị cô làm phát ngán, bĩu môi: “Lớp trưởng của chúng ta mới xứng, còn cậu thì đừng có mà nhận vơ.”

 

TBC

Thẩm Minh Duệ cũng hóng hớt: “Sau này tốt nghiệp rồi, đừng có đi đâu cũng khoe là học sinh của cô Triệu là được.”

 

Cười cười nói nói, cuối cùng cả hai đều yên tâm.

 

Bởi vì nếu Chương Vận Nghi vẫn có thể nghiêm túc mà bốc phét như thế, thì chứng tỏ cô hoàn toàn ổn, không sao cả.

 

Buổi hẹn ăn lẩu vẫn diễn ra như kế hoạch. Sau giờ học, Đới Giai cũng chạy tới, bốn người hào hứng bàn bạc, cuối cùng quyết định hẹn nhau vào ngày mùng hai. Chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết ngày mùng một chắc chắn chỗ nào cũng đông nghẹt người, mà sau một tháng dài mong đợi kỳ nghỉ, ngày đầu tiên dĩ nhiên phải ở nhà ngủ đến quên trời quên đất rồi.

 

...

 

Chương Vận Nghi cứ do dự đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không đưa bảng điểm cho bố mẹ xem.

 

Vì hòa bình gia đình, vì huyết áp của phụ huynh, cô tự nhủ rằng chỉ nên báo tin vui, không nên báo tin buồn, mấy chuyện nhỏ nhặt này tốt nhất là đừng làm phiền người lớn.

 

Loading...