Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:13:05
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý do thật sự, cô có thể nói ra sao?

 

Chắc chắn là không thể rồi!

 

Bây giờ cô Triệu chỉ nghĩ cô đang muốn “bay” thôi, chứ nếu cô bảo mình quay về từ mười năm sau, có khi cô ấy sẽ liên lạc với phụ huynh rồi đưa cô vào bệnh viện mất.

 

“Em chỉ là cái gì?” Cô Triệu cau mày nhìn cô, ánh mắt nặng nề như đang nói: Để cô xem em có thể bịa ra cái lý do gì đây.

 

 

Trần Khoát đi đưa tài liệu, vừa đến cửa văn phòng thì vô tình thấy Chương Vận Nghi đang đứng quay lưng về phía cửa.

 

Anh cũng nhớ đến bảng xếp hạng điểm số, suy nghĩ vài giây rồi quyết định thu chân về, lùi lại đứng một bên, ở ngoài cửa đợi Chương Vận Nghi ra rồi mới vào. Nghĩ vậy, anh cúi xuống nhìn đồng hồ, chỉ còn năm, sáu phút nữa là vào lớp rồi.

 

Đang tính toán thời gian, thì đột nhiên bên trong vang lên một tiếng —

 

“Cho em một cơ hội nữa đi mà!”

 

Anh giật b.ắ.n người, theo bản năng mà nghiêng tai lắng nghe, liếc mắt vào trong một cái.

 

Chương Vận Nghi đúng là hết cách không biết nên biện hộ như thế nào, sốt ruột đến mức sáp sát bàn giáo viên, càng gần cô giáo hơn: “Hay là, hay là em viết cam kết với cô nhé?”

 

Thấy cô Triệu không hé răng nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn cô, cô lập tức cảm thấy có hy vọng. Xem ra vụ thi tháng này có thể lật qua được rồi, thế là cô vội vàng nói tiếp: “Được không cô? Cô cứ coi như lần này là do em sơ suất đi, lần sau, lần sau thi giữa kỳ em nhất định sẽ tiến bộ mà!”

 

Mấy thầy cô khác trong văn phòng cũng đều bị cô chọc cười, một giáo viên đang nhâm nhi tách trà chậm rãi lên tiếng: “Cô Triệu, tôi thấy học trò này của cô cũng khá thành khẩn đấy chứ.”

 

Phần lớn là giáo viên khối 12.

 

Tình huống của Chương Vận Nghi đúng là rất đáng lo, nhưng cô nói đúng một điều, cô vẫn còn cơ hội. Trong điều kiện cho phép, giáo viên tuyệt đối không keo kiệt mà không cho học sinh một cơ hội.

 

 Dù gì thì bây giờ cũng mới tháng đầu tiên của lớp 12.

 

“Cảm ơn cô giáo Lưu ạ!” Không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, Chương Vận Nghi cũng nhận ra, vội cảm ơn cô giáo đang uống trà vừa lên tiếng.

 

Trông cô Triệu vẫn có vẻ chưa hết giận, có thầy cô nào mà nhìn thấy học sinh của mình điểm số sa sút như vậy mà không lo sốt ruột được chứ? Nhưng lời của đồng nghiệp cũng khiến cô ấy bình tĩnh lại, giọng điệu dịu xuống đôi chút, nhìn về phía Chương Vận Nghi: “Nói xem cam kết của em là gì, thi giữa kỳ định xếp hạng bao nhiêu?”

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một lúc, thử thăm dò: “Hạng hai mươi bảy, hai mươi tám được không ạ?”

 

Thật sự không phải là do cô nhát gan đâu, mà nhìn bảng xếp hạng là biết ngay, càng lên trên càng khó.

 

Cả lớp có 42 học sinh, hạng hai mươi bảy, hai mươi tám đã gần như chạm đến nhóm trung bình rồi. Một người mà trước đó đã “chữ thầy trả thầy” sạch sẽ cho giáo viên, muốn trong thời gian ngắn quay lại đỉnh cao trí tuệ, thi thật xuất sắc, không phải là không thể, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì, và chắc chắn không phải là cô.

 

Tính cả các bài kiểm tra sắp tới, chắc còn khoảng sáu lần thi nữa.

 

Nếu lần nào cũng tiến lên hai, ba hạng, vậy đã là một kết quả rất lý tưởng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-37.html.]

 

Cô có cố gắng thật, nhưng các bạn cùng lớp cũng đâu có lười biếng.

 

Mặt cô Triệu biến sắc, cô ấy cũng có lòng tự ái chứ, bực đến mức quay lưng đi, không muốn nhìn Chương Vận Nghi thêm một cái nào nữa, nhìn một cái là lại cảm thấy bực mình.

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Chương Vận Nghi nhìn mái tóc vẫn còn đen bóng của cô Triệu, chần chừ: “Vậy... hạng hai mươi sáu được không ạ?”

 

“Còn dám mặc cả à?” Cô Triệu chốt hạ: “Hạng hai mươi lăm.”

 

Sở dĩ cô ấy vẫn còn kiên nhẫn nói chuyện với Chương Vận Nghi như thế này là vì sau khi có kết quả thi, cô ấy cảm thấy sốt ruột lo lắng, nên đã cố tình đi hỏi một số giáo viên bộ môn, đảm bảo rằng thái độ học tập của cô không có vấn đề gì, vẫn rất nghiêm túc. Nếu không thì cuộc đối thoại này đã không xảy ra rồi.

 

Chương Vận Nghi chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đang đ è xuống đầu mình, dù không cam tâm nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “... Được ạ.”

 

Giọng điệu có thể miễn cưỡng bao nhiêu thì miễn cưỡng bấy nhiêu.

 

Cô Triệu lấy từ ngăn kéo ra một quyển sổ mới, lật sang một trang, gõ gõ lên đó: “Viết bản cam kết đi.”

 

TBC

Chương Vận Nghi kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cô ơi, không cần làm căng thế đâu ạ!”

 

“Người khác không cần, nhưng em thì cần.”

 

Cô cúi đầu, nhận lấy bút, cảm giác như mình không phải đang ký bản cam kết, mà là ký giấy sinh tử vậy. Không cam lòng, cô cố giãy giụa lần cuối: “Thật sự không thể là hạng hai mươi sáu sao ạ?”

 

Người đứng bên ngoài là Trần Khoát cũng nghe thấy câu này.

 

Anh cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, rõ ràng nên là một tình huống nghiêm túc, vậy mà chẳng hiểu sao lại khiến anh muốn bật cười.

 

Mà người muốn cười không chỉ có mình anh.

 

Mà cô Triệu cũng bị chọc tức đến mức bật cười.

 

Chương Vận Nghi biết điều, không dám nói thêm nữa, vội vàng viết bản cam kết. Cô Triệu xem qua, miễn cưỡng hài lòng: “Em về lớp đi, tạm thời cô chưa liên lạc với phụ huynh em. Sau kỳ thi giữa kỳ sẽ họp phụ huynh, em tự cân nhắc đi.”

 

Chương Vận Nghi lập tức đồng ý, cúi đầu ỉu xìu bước ra khỏi văn phòng. Vừa ra ngoài, cô đã lập tức chạm mặt Trần Khoát, vẻ mặt u sầu trên đường đi bỗng tan biến, cô cười tươi rói chào anh: “Lớp trưởng, lần này cậu đứng nhất đấy à, lợi hại thật đó!”

 

Thật sự muốn trộm hết IQ của anh mà, lấy hết luôn!

 

“Chuẩn bị vào lớp rồi, hai đứa đứng đó nói gì đấy?” Giọng cô Triệu vang lên, kèm theo tiếng bước chân tiến lại gần.

 

Chương Vận Nghi thấy trên tay Trần Khoát còn ôm một chồng sách, liếc anh một cái, làm bộ mặt bất đắc dĩ, sau đó không nhịn được mà khẽ cười, hạ giọng nói: “Tớ đi trước đây.”

 

Cô uyển chuyển lướt qua anh, nhẹ nhàng bước đi, bóng dáng nhỏ nhắn hòa vào ánh nắng buổi trưa.

 

Trần Khoát bất giác quay đầu nhìn theo một cái.

Loading...