Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:12:16
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người cười đùa một lúc, đến đúng giây cuối cùng trước khi chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên mới ai về chỗ nấy. Khi Trần Khoát bước vào, anh vứt túi nilon và hộp sữa vào thùng rác, sau đó xoay người đi về chỗ. Trong lúc lướt mắt qua lớp để kiểm tra ai chưa đến, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên người Chương Vận Nghi, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Kỳ thi tháng diễn ra đúng như kế hoạch.
Lúc Chương Vận Nghi rửa mặt trong nhà vệ sinh, cô nghe thấy có người đang than thở: “Chắc chắn là trường mình không muốn cho bọn mình có một kỳ nghỉ Quốc khánh vui vẻ mà! Mấy bài thi tháng này, thầy cô chắc chắn sẽ tăng ca chấm ngay để kịp công bố điểm trước khi nghỉ.”
Cô còn nghe thấy có người thì thầm bàn luận về việc xin đáp án từ ai, dù chỉ là đáp án trắc nghiệm thôi cũng đã tốt lắm rồi.
Dù sao thì trắc nghiệm cũng dễ trao đổi, ABCD chỉ là 1234 mà thôi.
Sau khi Chương Vận Nghi tắt vòi nước, lắng nghe say sưa đến mức chưa muốn rời đi. Cô rất rõ năng lực của mình hiện tại, lần thi này chắc chắn sẽ không có màn bứt phá nào cả, mà chỉ có kết quả “đắng chát” thôi.
Vậy thì...
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng ngay lập tức cô đã như bị giật mình, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, vứt bỏ hết những giọng nói đó ra sau lưng. Chép bài tập của bạn bè thì không nói làm gì, nhưng gian lận trong phòng thi lại là chuyện khác hoàn toàn.
Hơn nữa, mặc dù thành tích hiện tại của cô có kém đến đâu, thì cô cũng muốn biết rõ mình đang ở đâu để còn cải thiện.
Kiếp trước cô chưa từng gian lận, chẳng lẽ kiếp này lại sa sút đến mức ấy sao? Không thể nào!
—
Không có gì bất ngờ, cũng chẳng có điều gì đáng mừng, sau hai ngày thi cử, Chương Vận Nghi mệt mỏi rã rời. Đúng như cô dự đoán, có rất nhiều câu hỏi cô không làm được. Cô chỉ có thể tự an ủi rằng may mà mình đã được sống lại ngay khi nhập học. Nếu mà xuyên về đúng ngày thi tháng, hoặc tệ hơn nữa là ngay trong kỳ thi đại học, thì chắc cô sẽ c.h.ế.t mất.
Nhưng nói thế không có nghĩa là cô biết ơn ông trời đâu. Cứ mỗi lần cô cảm thấy khổ sở, cô đều sẽ nguyền rủa một trận. Dù muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.
Sau khi thi xong, học sinh cũng không được rảnh rỗi mà phải chuyển bàn ghế về lớp học. Chương Vận Nghi vừa ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm một hơi thì đã nghe thấy có người bắt đầu so đáp án. Cô chỉ muốn bịt chặt tai lại. Mấy nhóc đáng yêu này bị làm sao vậy? Ngày kia là được nghỉ rồi, sao không bàn xem sẽ đi chơi ở đâu, ngủ đến mấy giờ, mà cứ phải đối chiếu từng câu một thế này?
Trần Khoát đang chỉ huy mấy nam sinh khỏe mạnh chuyển bàn giúp các bạn nữ. Khi quay về, anh vô tình thấy Chương Vận Nghi đang bịt tai lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Anh hơi nhíu mày, bước tới, giơ tay gõ nhẹ lên bàn cô.
Chương Vận Nghi ngước mắt lên, hơi ngẩn ra một giây: “Sao thế?”
“Không khỏe à?” Anh hỏi.
Có được tính luôn cả tâm trạng khó chịu, bực bội, và cảm giác ngột ngạt trong lòng vào diện cảm thấy không khỏe không? Cô đang rất muốn dùng loa phóng thanh mà hét lên tất cả không được phép đối chiếu đáp án nữa, có được không?!
Nhưng Chương Vận Nghi đã rất nhanh chóng đáp: “Không có gì đâu!”
“Vậy thì tốt.” Trần Khoát yên tâm hơn, rồi nhìn sang bàn bên cạnh đang trống: “Bạn cùng bàn của cậu đâu rồi?”
“Chắc là đi siêu thị rồi.”
Anh gật đầu: “Khi nào cậu ấy về, nhớ nhắc là báo tường kỳ này phải làm xong sớm nhé.”
Từ Thi Thi vẽ rất đẹp, cũng không giấu giếm tài năng của mình, ai trong lớp cũng biết, và cô ấy cũng rất sẵn lòng phụ trách phần này.
Còn chữ viết thì sẽ do Nhậm Tư Mẫn và Chu An Kỳ đảm nhiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-33.html.]
“Được ~” Sau khi kết thúc kỳ thi, Chương Vận Nghi lập tức muốn giao lưu tình cảm với ông chủ. Mấy ngày nay cô có hơi chểnh mảng, bây giờ có thể bù đắp lại, lập tức vội vàng lấy từ trong cặp ra một gói thịt bò khô đưa cho anh: “Cái này ăn ngon lắm! Là dì nhỏ của tớ đi công tác ở Nội Mông mua về cho đấy. Từ Thi Thi với Thẩm Minh Duệ suốt ngày tranh nhau ăn, chỉ còn đúng một gói cuối cùng thôi, lớp trưởng, cho cậu nè ~”
Trần Khoát lại bị cô nhét cho một gói thịt bò khô.
Nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô, anh không nỡ từ chối, nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Mặc dù hôm nay vừa thi xong, nhưng lớp vẫn phải đi học buổi tối như bình thường. Từ Thi Thi xách theo một túi đồ ăn vặt trở lại lớp, thậm chí còn chẳng cần Chương Vận Nghi phải nhắc, cô ấy đã tự động lấy phấn, thước kẻ và dây chỉ ra, đi thẳng ra bảng đen ở cuối lớp.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Quốc khánh, bảng tin lần này cũng lấy chủ đề đó. Cô giáo chủ nhiệm đã dặn kỹ, những phần khác có thể tùy ý sáng tạo, nhưng cờ đỏ là bắt buộc phải có.
Từ Thi Thi phác thảo xong đường nét, bắt đầu cảm thấy thiếu kiên nhẫn khi tô màu. Cô ấy hào phóng chi ra một gói snack tôm với một hộp Oreo để thuê Chương Vận Nghi làm trợ lý cho mình.
Chương Vận Nghi vui vẻ nhận lời, cầm lấy phấn đỏ, leo lên ghế cẩn thận tô màu. Lá cờ rất lớn, cô phải kiên nhẫn lấp đầy từng chút một. Tay cô cũng dính đầy bụi phấn. Cửa sổ lớp học mở toang, gió đêm thổi vào mát rượi, thổi tung cả tóc cô, khiến vài lọn bết lên má, ngứa ngáy khó chịu. Cô vô thức giơ tay lên gạt đi.
Sắp đến ngày nghỉ, đám học sinh trong lớp không còn mấy ai có thể tập trung học hành ôn luyện.
Lớp trưởng cũng bận rộn đủ thứ, còn phải theo dõi tiến độ của bảng tin. Trần Khoát tranh thủ ghé qua một chuyến, vừa hay thấy Chương Vận Nghi nhảy xuống khỏi ghế. Từ Thi Thi thì đang ngồi trên thang, chăm chú vẽ vời. Một khi cô ấy đã bắt đầu, thì lập tức như biến thành một con người khác, nghiêm túc đến mức không hề để ý chuyện Trần Khoát đã đến.
“Có cần giúp đỡ không?” Trần Khoát quan sát bảng đen, hỏi một câu.
Bây giờ Từ Thi Thi chẳng nghe thấy một tiếng nào cả, trợ lý nhỏ Chương Vận Nghi của cô ấy rất tận tâm, thay cô ấy nhận nhiệm vụ phát ngôn. Chương Vận Nghi tiến đến gần Trần Khoát hai bước, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Tạm thời thì không cần đâu, yên tâm đi, chị Thi nhà tớ xử lý được hết.”
Chỉ là một cái bảng tin cỏn con thôi mà, có thể làm khó được “Từ Rolls-Royce” trong tương lai chắc?
“Được.” Trần Khoát thu lại ánh mắt, nhìn sang Chương Vận Nghi, định dặn dò thêm vài câu, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh dừng trên mặt cô.
Ánh đèn trên trần phủ xuống đỉnh đầu mờ ảo của Chương Vận Nghi, hắt lên gương mặt trắng trẻo của cô, và cả một vệt đỏ nhạt kia nữa.
“Cậu...”
Giọng điệu Trần Khoát hơi ngập ngừng.
Chương Vận Nghi cũng để ý đến ánh mắt của anh: “Cái gì thế?”
Cô nhanh chóng phản ứng lại: “Trên mặt tớ có gì à?”
TBC
“Ừ.” Trần Khoát nhắc cô: “Có bụi phấn.”
Chương Vận Nghi đoán được ngay, cúi đầu nhìn tay mình, rồi dùng mu bàn tay trái lau qua má: “Có còn không?”
“Còn.”
Trần Khoát hiếm khi nhìn ai quá lâu, ngay cả bản thân cũng chẳng hay soi gương. Lúc này, khi ánh mắt anh dừng trên mặt cô, rồi dần hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi. Anh nói: “Mũi.”
Chương Vận Nghi dùng đầu ngón tay xoa xoa mũi, quả nhiên thấy có dính chút bụi phấn. Cô ngước lên cười với anh: “Đã hết chưa?”
Cứ như đang xem anh là gương vậy.
Trần Khoát dời mắt đi: “Hết rồi.”