Trần Khoát xách bữa sáng đến tòa nhà dạy học, tự hỏi liệu là Chương Vận Nghi ốm .
Nếu chuyện cô xin nghỉ trong tiết thể dục hôm qua, thì dù sáng nay gặp mặt, cũng sẽ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Dù gì thì suốt hơn hai mươi ngày qua, là lúc nào họ cũng gặp buổi sáng.
chính vì ngày hôm qua cô cảm thấy khỏe.
Đứng ngoài lớp học, hiếm khi quét mắt trong. Lúc , chỉ vài bạn học trong lớp, nhưng thấy bóng dáng cô cả.
Anh , dựa lan can, bóc vỏ trứng gà và uống sữa như thường ngày. Chỉ là, giữa hai hàng lông mày thấp thoáng nét bồn chồn. Đến khi uống gần hết hộp sữa, các bạn trong lớp cũng lượt kéo đến, bao gồm cả Chương Vận Nghi đang khoác tay Đới Giai .
Chương Vận Nghi cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Cô ngủ ngon, sâu, quan trọng nhất là cảm giác khó chịu trong kỳ kinh nguyệt biến mất khi cô thức dậy.
Nhìn thấy Trần Khoát đang dựa lan can uống sữa, vẻ mặt thả lỏng như đang suy nghĩ gì đó, cô lập tức chào tự nhiên: “Buổi sáng lành, lớp trưởng!”
Trần Khoát ngay lập tức , giống như hình thành phản xạ điều kiện với giọng của cô. Ánh mắt dừng cô lâu hơn Đới Giai vài giây, đó gật đầu đáp : “Buổi sáng lành.”
Một vài bạn học khác ngang qua, nam sinh vỗ vai , gọi một tiếng “ Khoát”, nữ sinh thì mỉm chào “lớp trưởng”.
Chương Vận Nghi thời gian và cơ hội thêm với câu nào, lập tức cùng Đới Giai bước trong lớp chọ.
Đới Giai chợt nhận điều gì đó, tò mò hỏi: “Bây giờ quan hệ giữa với lớp trưởng cũng ghê nhỉ?”
“Thật ?” Mắt Chương Vận Nghi sáng lên, “Cậu cũng nhận ?”
Xem , bậc thầy quản lý thời gian chính là như đấy, thể vùi đầu học tập, thể tạo quan hệ với ông chủ. Kết quả thế nào? Quần chúng lên tiếng, mà ánh mắt cùa quần chúng thì luôn sáng suốt.
TBC
Đới Giai nghiêm túc gật đầu, phân tích: “Tất nhiên . Bọn tớ chào buổi sáng với , thì chỉ gật đầu, nhưng trả lời .”
Không hổ danh là học sinh giỏi, phát hiện ngay!
Chương Vận Nghi rạng rỡ như một bông hoa: “Vậy thì đúng là hơn một chút , chỉ một chút thôi.”
Cô vẫn cần tiếp tục nỗ lực hơn nữa.
Đới Giai thấy cô vui vẻ như cũng mỉm theo. Hôm qua Chương Vận Nghi trông khá mệt mỏi, hôm nay tinh thần hơn hẳn, chắc hẳn là cơ thể thoải mái hơn . Còn về quan hệ giữa cô và lớp trưởng, ít nhất thì Đới Giai cũng nghĩ theo hướng khác. Một là vì bản Trần Khoát trông như kiểu “phong tỏa trái tim”, chút hứng thú với chuyện yêu đương. Hai là vì mẫu lý tưởng của Chương Vận Nghi vốn kiểu như .
Trước khi khai giảng, trong đợt học bổ túc, sáu cô gái trong phòng ký túc đầu trải qua cuộc sống tập thể trong thời gian dài, ai nấy đều hào hứng, đến mức đêm đầu tiên còn thì thầm trò chuyện đến tận khuya.
Họ về cái gì hả?
Bàn luận về minh tinh yêu thích, tám chuyện linh tinh, và tất nhiên là thể thiếu chuyện trai , tất nhiên cũng đến Trần Khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-32.html.]
Có cô bạn : “Tớ thấy lớp trưởng khá trai đấy. Nếu tớ là hot boy của lớp, ai tán thành ai phản đối?”
“Tớ tán thành!”
“Tớ phản đối!”
Trong sáu , hai ủng hộ, ba phản đối. “Không là trai, nhưng trong lòng tớ, hot boy của lớp là Thành Nham. Cậu hài hước hơn.”
“ là Thành Nham chuyển về quê mà? Bây giờ còn là lớp nữa ! Với cả tớ thấy trai. Thành tích thì kém, lúc nào cũng đùa đùa, chẳng đắn chút nào.” Chu An Kỳ tỏ vẻ khinh bỉ, như thể Thành Nham từng thù với cô .
“Nói cái gì chứ! Một ngày là lớp 3 chúng , cả đời là lớp 3 chúng !”
Trai là tài nguyên quý hiếm, dù về quê bay ngoài vũ trụ, thì cũng kéo về để lớp 3 tăng giá trị nhan sắc.
Hai bên tranh luận sôi nổi, càng cãi càng hăng.
Rất nhanh đó, bọn họ phát hiện Chương Vận Nghi vẫn bỏ phiếu, lập tức truy hỏi: “Chương Vận Nghi, còn thì ? Cậu thích Thành Nham lớp trưởng hơn?”
Lúc đó, Chương Vận Nghi ngáp một cái, lười biếng : “Vậy tớ chọn Thành Nham .”
“Trong chúng một kẻ phản bội! Chương Vận Nghi, tại chứ?”
“Không tại gì hết. Tớ thích một như hũ nút.” Cô thản nhiên đáp.
Đến đây, chủ đề lệch hướng, từ việc bình chọn hot boy của lớp chuyển sang thảo luận về mẫu lý tưởng của từng .
Còn chuyện hot boy của lớp là ai, phòng 602 bọn cô vẫn câu trả lời cuối cùng.
...
Trước khi về chỗ, Đới Giai trêu một câu: “Tạo quan hệ như , thấy nhờ xin nghỉ hộ thế?”
“Tớ là loại đời bằng đôi mắt thực dụng như ?” Chương Vận Nghi hừ nhẹ.
Giọng điệu thì chắc nịch, nhưng thực trong lòng cũng chột .
Đới Giai cô chọc : “Cậu đời bằng đôi mắt thực dụng, là cô gái đôi mắt to tròn lấp lánh như Kardashian.”
Chương Vận Nghi nhịn , cố ý chớp chớp mắt với cô : “Thế tớ rung động ?”
“Rung động ! Hôm qua còn lấy báo đáp tớ mà.”