Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:11:47
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ yếu là dưới góc nhìn của một học sinh giỏi như Đới Giai, giờ tự học buổi tối cũng chỉ là phát đề cho mọi người làm bài, các thầy cô cũng không giảng bài gì cả. Dù sao thì trước ngọn núi lớn là kỳ thi đại học này, một tờ đề cỏn con thật sự không có gì đáng kể cả. Làm xong cũng không tiến bộ thần tốc, không làm cũng không lập tức tụt lại phía sau. Hơn nữa cùng là con gái, cô ấy biết khi đến tháng đúng là rất khó chịu, đến mức không thể tập trung được, không cần thiết phải cố gắng gượng làm gì cả.
Nhưng mà...
Nói đến đây, Đới Giai vẫn cảm thấy vui mừng thay cho Chương Vận Nghi: “Nếu cậu cứ đến đúng ngày thế này, thì sang năm sẽ không đụng phải kỳ thi đại học đâu.”
Bây giờ mới là ngày 25 thôi mà.
Lúc mới sống lại, mỗi khi nghe Đới Giai nói những lời này, Chương Vận Nghi còn cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ cô cũng nghĩ lại, rồi cũng cảm thấy may mắn thật. Theo trí nhớ của cô, kỳ kinh nguyệt của cô khá đều. Nhưng hồi trước, vì muốn tranh vai nữ phụ thứ tư trong một bộ phim tiên hiệp, nên cô đã điên cuồng giảm cân suốt hơn nửa tháng, lại còn dùng cách cực đoan, làm kinh nguyệt bị rối loạn hoàn toàn, suýt nữa thì dọa c.h.ế.t cô. Kiếm tiền thì quan trọng thật, nhưng chẳng có gì quan trọng hơn mạng sống của mình cả. Sau đó, cô mất vài tháng để điều chỉnh lại mới khôi phục lại bình thường được.
“Chắc chắn là sẽ không trùng đâu!” Chương Vận Nghi quả quyết nói.
Cô đã sống lại rồi mà! Đã từng trải qua một lần, chẳng lẽ cô còn không biết sao?
Nhưng điều làm tim cô nhói đau không phải chuyện này, mà là tất cả đề thi đại học, ngoài trừ bài viết văn ra, thì cô đều – quên – hết – sạch! Cô đã từng thử tập trung tinh thần, ngồi thiền tĩnh tâm, thậm chí còn tưởng tượng như mình đang tắm gội dâng hương để gợi nhớ, nhưng vẫn chẳng nhớ nổi một đề nào cả, cuốn hồi ức về kỳ thi đại học vẫn trống rỗng.
Chuyện này chắc là bình thường thôi nhỉ?
Có ai thi đại học xong rồi mà còn suốt ngày nghĩ đến bài thi, mười năm vẫn còn nhớ rõ đề bài không chứ?
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở, đến mức muốn bóp ch ết chính mình luôn. Thậm chí cả bát mì hoành thánh trước mắt cũng chẳng còn ngon lành nữa. Mỗi lần thảo luận về kỳ thi đại học với Đới Giai, là mỗi lần cô bị tổn thương nặng nề, mà tổn thương này còn không thể chữa lành được.
“Vậy cậu có xin nghỉ không?” Đới Giai ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt cô bi thương, còn tưởng rằng cô cảm thấy khó chịu quá, nên vội vàng quan tâm hỏi.
Chương Vận Nghi rất d.a.o động. Nếu là cô trước đây, thậm chí không cần đợi Đới Giai nhắc, cô đã phi ngay đến chỗ Trần Khoát để xin giấy nghỉ phép rồi. Mặc dù trở về ký túc xá không ngủ được, nhưng mà cô cũng có thể tranh thủ đọc sách. Nhưng nói thế chỉ để lừa người khác thôi, chứ sao lừa nổi chính mình chứ?
“Thôi đi.” Cô lắc đầu, “Tớ còn chưa chữa xong đề tổng hợp khoa học tự nhiên ngày hôm qua nữa.”
Hai ngày nữa là thi tháng rồi. Nếu cô có thể nhớ được thêm một công thức nào đó, thì có khi còn kiếm thêm được mấy điểm cũng nên. Mặc dù cô có linh cảm rằng lần này thi chắc chắn không tốt lắm, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ khiến cô Triệu nhồi m.á.u cơ tim...
Thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, Đới Giai cũng không nói gì thêm gì nữa, chỉ đợi đến giờ nghỉ giữa tiết sẽ giúp cô xếp hàng lấy một bình nước nóng nữa.
Ăn xong bát hoành thánh nóng hổi, cơ thể Chương Vận Nghi toát ra chút mồ hôi mỏng, người cũng nhẹ nhõm hơn so với buổi chiều. Cô quay lại lớp học, tiếp tục lao đầu vào đại dương tri thức khiến cô đau khổ đến cùng cực. Đôi khi, nỗi đau cần phải có sự so sánh mới thấy được. Ít nhất thì bây giờ cô đã chẳng còn cảm nhận được sự khó chịu của kỳ kinh nguyệt nữa rồi.
Trong phòng ký túc xá 602, chuyện ai đến tháng tuyệt đối không phải là bí mật.
Ngay cả kiện tướng thể dục thể thao sau khi trở về phòng ký túc xá cũng nhường quyền ưu tiên để Chương Vận Nghi đi tắm trước, bởi vì ai tắm xong trước thì có thể lên giường nghỉ ngơi sớm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-31.html.]
Chương Vận Nghi kéo vali ra, lấy từ trong đó ra một tấm chăn nhỏ, đây là thứ mẹ cô chuẩn bị cho cô, để trải lên giường trong những ngày này, lỡ có bị tràn ra ngoài thì cũng không bị thấm vào chăn nệm. Giờ phút này, cô vô cùng nhớ nhung băng quần ban đêm, nhưng hiện tại siêu thị lại không có bán, ngay cả băng vệ sinh dạng tampon cũng không thấy đâu.
Chu An Kỳ là người thứ hai vào tắm rửa, vừa lau tóc vừa tiện miệng hỏi: “Chương Vận Nghi, ngày mai cậu vẫn định dậy sớm à?”
“Chắc vậy?” Chương Vận Nghi chần chừ một chút.
TBC
Chu An Kỳ nhìn cô đầy phức tạp, suy nghĩ một lát rồi vẫn khuyên: “Không cần phải làm đến mức như vậy đâu, thực sự không cần. Mấy ngày này vốn đã mệt rồi, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn.”
Những cô bạn cùng phòng khác cũng rôm rả hưởng ứng, liên tục khuyên nhủ.
Chương Vận Nghi không phải là kiểu người có ý chí cứng rắn như sắt đá, hơn nữa, những người bạn cùng phòng này của cô lại đều có tiềm năng trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc. Trước ánh mắt chờ mong của họ, cô đành ngoan ngoãn lấy điện thoại từ dưới gối, tắt báo thức lúc 5 giờ 40 phút sáng mai đi.
Cô cần phải thừa nhận rằng, nghĩ đến việc ngày mai có thể ngủ nhiều thêm mười lăm phút, cô đã cảm thấy sung sướng đến mức muốn cười trộm rồi.
Hạnh phúc đến quá nhanh! Có lẽ học sinh lớp 12 là nhóm người dễ thỏa mãn nhất trên thế giới này, không có gì có thể sánh nổi.
Nhưng khẩu hiệu vẫn phải hô, cô nghiêm túc tuyên bố: “Chỉ ngày mai thôi đấy, ngày kia tớ vẫn sẽ phải dậy sớm.”
“Chương Vận Nghi, lần này cậu thi tháng nhất định sẽ làm bài rất tốt, chắc chắn sẽ nổi bật thôi!” Cô bạn cùng phòng tóc ngắn cảm thán.
“......”
Chị em à, cậu nói câu này xong thì tối nay tớ mất ngủ thật đấy, Chương Vận Nghi nghĩ thầm.
Những người còn lại trong ký túc xá thấy đã thuyết phục được cô thì rất hài lòng, ai vào phòng tắm thì vào, ai giặt quần áo thì giặt. Chương Vận Nghi nằm trên giường, đeo tai nghe nghe từ vựng. Chưa đến 11 giờ, đèn vừa tắt, cô đã lập tức ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Khoát vẫn thức dậy đúng giờ như thường lệ, đánh răng rửa mặt, rồi rời khỏi ký túc xá. Cuộc sống của anh ngày nào cũng vậy, như thể bị copy paste vậy. Anh cũng hiếm khi quan tâm đ ến những chuyện không liên quan đến mình, vì vậy khi đi ngang qua ký túc xá nữ, mặc dù cảm thấy có gì đó hơi sai sai, nhưng anh cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Mãi cho đến khi vào căng tin, đứng ở quầy mua trứng và bánh bao, chú đầu bếp mới thò đầu ra nhìn phía sau anh rồi cười nói: “Hôm nay chỉ có mình cháu thôi à? Cô bạn của cháu không đi cùng à?”
Trường cấp ba này đúng là có đông học sinh thật đấy, nhưng chú đầu bếp vẫn nhớ mặt Trần Khoát bởi vì anh luôn nằm trong nhóm đến sớm nhất và lần nào cũng mua bánh bao ở đây. Hôm qua thấy anh đi cùng một cô gái, ông ấy còn cảm thấy lạ nữa là.
Tay Trần Khoát đang cầm ví bỗng nhiên khựng lại.
Anh nghĩ là anh đã phát hiện ra điểm gì là lạ rồi.
Hóa ra là do sáng nay anh còn chưa gặp được Chương Vận Nghi.