Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:11:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa rồi Phí Thế Kiệt đi sau mấy bước. Cho nên khi Chương Vận Nghi và Trần Khoát nói chuyện với nhau, cậu ấy lại lui trở lại trong phòng dụng cụ, cũng không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu rất nhỏ trên mặt cô.

 

Dựa theo những gì nghe được, dù là khi Chương Vận Nghi gọi Trần Khoát hay khi cô xin nghỉ, thì giọng điệu đều rất có lực, nên Phí Thế Kiệt đoán rằng cô chỉ đang lười biếng, muốn trốn tiết thể dục thôi. Nhưng biết vậy mà không nói ra mới là đạo nghĩa.

 

“Uổng công tôi từng bảo với bọn họ là cậu đối xử công bằng như nhau đấy.”

 

Bị Trần Khoát thúc cùi chỏ cũng chẳng giận, Phí Thế Kiệt vẫn bá vai anh, hạ giọng ra vẻ thần bí: “Sao lại thế này? Tổ chức cảnh cáo cậu, thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!”

 

“Tôi nói tôi đối xử công bằng khi nào?”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, giọng điệu cũng dần trở nên lười biếng: “Ví dụ như cậu ở chỗ tôi thì không tính là người.”

 

Là một con ch.ó phiền phức, một con heo ăn rất nhiều.

 

Ai mà chịu nổi câu đó chứ? Cả hai đặt đồ bảo hộ xuống rồi lao vào vật nhau.

 

Nhưng mà thể lực Phí Thế Kiệt hoàn toàn không thể đấu lại Trần Khoát, mới được mấy chiêu đã thở hổn hển, mắng “đồ con bất hiếu” không biết bao nhiêu lần. Dù vậy, chuyện liên quan đến Chương Vận Nghi cũng xem như là bị lướt qua. Không phải là cậu ấy hay quên, mà vốn dĩ chỉ là đùa vui mà thôi. Hai người họ đã quen nhau lâu như vậy, cậu ấy hiểu rõ nhân phẩm của Trần Khoát.

 

Yêu sớm, yêu thầm, chỉ cần những từ này gắn vào Trần Khoát thôi đã cảm thấy lạc quẻ rồi. Thế nên giáo viên chủ nhiệm, cô Triệu, vẫn luôn rất yên tâm về anh. Mỗi lần nhắc nhở “một số người cực kỳ cá biệt, một số người nào, cô không chỉ đích danh đâu, nhưng tốt nhất là để tâm trí vào học hành đi”, ánh mắt của cô ấy lướt đi khắp lớp, chỉ duy nhất một người không nằm trong tầm ngắm, chính là niềm tự hào của cô ấy, Trần Khoát.

 

Hai người gây gổ với nhau xong, lại vác đồ bảo hộ, bá vai nhau đi ra sân vận động.

 

Cuối tháng 9, thời tiết không còn nóng bức nữa, vận động ngoài trời cũng không quá khó chịu nên ai trong lớp cũng đi đầy đủ.

 

Trần Khoát chạy đến nói với giáo viên thể dục chuyện Chương Vận Nghi xin nghỉ.

 

Giáo viên bộ môn đều rất tin tưởng anh, ngay cả lý do xin nghỉ cũng không hỏi kỹ, chỉ gật đầu xem như đồng ý.

 

Sau khi Chương Vận Nghi trở về lớp học, định đọc sách một lát nhưng bụng khó chịu quá. Không giống Từ Thi Thi bị đau bụng kinh, cũng không như Đới Giai bị tiêu chảy, cô chỉ cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, vừa căng tức vừa khó chịu. Những ngày này mỗi tháng, cô đều muốn hủy diệt thế giới. Mọi người đều đừng hòng được sống nữa!

 

Sự khó chịu này dường như cũng kéo đi nhiệt độ trên người, khiến cô cảm thấy lạnh dần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-30.html.]

Cô lấy một chiếc áo len mỏng trong cặp sách ra khoác lên, tiếp tục gục xuống bàn ngủ bù. Giữa giờ thể dục, có vài bạn lần lượt quay lại lớp. Nhưng chất lượng giấc ngủ của Chương Vận Nghi lại tốt đến lạ thường, cho dù xung quanh đang cãi cọ ồn ào, nhưng hàng mi của cô cũng chỉ mất kiên nhẫn mà khẽ run lên rồi ngủ tiếp, hoàn toàn không hề bị hoàn cảnh xung quanh làm ảnh hưởng chút nào. Ngay cả chiếc áo len khoác trên người, sau vài lần trở mình đã rơi xuống đất mà cô cũng không hay.

 

Trần Khoát cầm chai nước đi vào từ cửa sau lớp học, vừa ngước mắt lên đã thấy Chương Vận Nghi đang gục xuống bàn ngủ.

 

Anh phải đi ngang qua chỗ cô, nên bước chân nhẹ hơn, lúc đi ngang qua bàn của Thẩm Minh Duệ thì bất ngờ phát hiện một mảnh vải hồng rũ xuống bên cạnh ghế cô. Là áo của cô. Anh cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng phủi bụi, hơi do dự một chút rồi giúp cô treo lại lên lưng ghế.

 

...

 

Chuông báo giờ ra chơi và vào lớp của trường đều giống nhau, có lúc khiến người ta sợ hãi, có lúc lại đầy mong đợi.

 

Một hồi chuông chói tai vang lên, Chương Vận Nghi giật mình tỉnh dậy, bật ngồi dậy, ánh mắt hoang mang. Nhìn quanh lớp học chỉ có một nửa bạn học, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cảm thấy cánh tay hơi lạnh, quay đầu lại thì thấy chiếc áo len đang treo trên ghế.

 

Cô nghĩ, chắc là áo rơi xuống đất, rồi có ai tốt bụng giúp cô nhặt lên.

 

Hu hu hu, cô đã nói rồi mà, lớp 3 của họ toàn là thiên thần đáng yêu cả!

TBC

 

Tiết thể dục là tiết cuối cùng trong ngày hôm nay, bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi. Từ sân vận động trở về, Đới Giai đi đến bàn của Chương Vận Nghi, quan sát sắc mặt cô rồi hỏi: “Cậu đi căng tin với tớ hay là để tớ mang đồ về cho cậu?”

 

Chương Vận Nghi không chút suy nghĩ mà đáp ngay: “Tất nhiên là đi căng tin rồi!”

 

Bây giờ cô chỉ muốn ăn một bát hoành thánh nóng hổi, vì nếu mang đi, thì hương vị chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể. Ăn uống là chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể qua loa được.

 

“Được thôi.” Trong lòng Đới Giai vẫn rất vui vẻ. Hội bạn thân của học sinh cấp ba thường khá cố định, nếu Chương Vận Nghi không đi ăn ở căng tin, thì cô ấy cũng không muốn chen vào nhóm khác. Nhưng nếu phải ngồi ăn cơm tối một mình thì lại hơi cô đơn.

 

“Cậu giúp tớ xem xem có bị tràn ra ngoài không với.”

 

Chương Vận Nghi đứng dậy, quay lưng về phía Đới Giai.

 

Đới Giai chỉ thiếu nước ngồi xổm xuống để kiểm tra thật kỹ, nhìn qua nhìn lại, rồi nhỏ giọng nói: “Yên tâm, không tràn đâu.”

 

Trước khi đến căng tin, Đới Giai đi cùng Chương Vận Nghi vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, tinh thần của hai người đã phấn chấn hơn hẳn, vừa cười vừa nói chuyện trên đường đi tìm đồ ăn. Hai người đi hơi muộn, nhưng cũng may là tốc độ ăn của học sinh cấp ba đã được rèn luyện đến mức thượng thừa, chẳng có nhà ăn nào có thể so sánh với căng tin trường học về tốc độ đổi người ngồi trên bàn, nên rất nhanh đã tìm được chỗ trống để ngồi.

 

“Hay là lát nữa cậu xin phép lớp trưởng đi, tối nay đừng đi học tự học nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

Loading...