Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:33:46
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu nói rằng Hứa Hàng dành tình cảm sâu đậm với Chương Vận Nghi, thì ngay cả chính cậu ta cũng không dám nhận.
TBC
Hầu hết con trai ở tuổi dậy thì vốn chẳng có liên quan gì đến hai chữ “chung tình” này cả. Hôm nay có thể thích cô gái này, ngày mai lại có thể để ý đến cô gái khác, tình cảm lúc nào cũng thay đổi thất thường. Tình huống của Hứa Hàng cũng vậy. Lý do cậu ta có chút cảm tình với Chương Vận Nghi thực ra cũng chỉ vì một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Cuối học kỳ hai năm lớp 11, sau kỳ thi cuối kỳ, cả trong và ngoài trường đều rất náo nhiệt.
Cậu ta đá vỏ chai nước như đá bóng, vô cùng thích thú, đá đi đá lại, nhưng không may lại đá trúng chân Chương Vận Nghi, suýt nữa thì đã khiến cô bị vướng mà vấp ngã.
Cô quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó tung một cú sút trả lại cho cậu ta, còn mắng thêm một câu: “Cậu dám đá thêm một cái nữa thử xem?”
Câu tiếp theo cô không nói ra, nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng — Còn đá trúng cô thêm một lần nữa thì liệu mà giữ cái mạng chó của cậu ta đi!
Lúc đó mặt cậu ta đỏ lên, trong lòng cũng có chút bực bội, nhưng nghĩ đối phương là con gái, nên cũng lười so đo chấp nhặt. Học sinh chuẩn bị lên lớp 12 không thể nào có kỳ nghỉ hè dài hai tháng, bọn họ phải học bù hơn nửa tháng. Một lần ở căng tin, cậu ta lại tình cờ gặp cô, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn. Hỏi người khác mới biết cô là Chương Vận Nghi lớp 3.
Dạo trước, cậu ta nhìn thấy thạch trái cây hình trái tim trong siêu thị, rồi lập tức nghĩ ngay đến cô.
Cậu ta mua luôn, nhưng rồi lại không đặt lên bàn học của cô. Sau đó, càng nghĩ càng thấy hụt hẫng. Hôm qua đi siêu thị nhỏ mua nước, lại thấy cô nói cười với lớp trưởng lớp 3, trong lòng cậu ta lại càng thêm nghi ngờ. Sáng nay, hiếm khi dậy sớm, lại đúng lúc thấy lớp trưởng lớp 3 đi qua hành lang ký túc xá, cậu ta không biết mình nghĩ gì mà cứ thế mà đi theo.
Rồi cậu ta chứng kiến cảnh này.
Hóa ra lớp trưởng lớp 3 dậy sớm như vậy chính là để hẹn Chương Vận Nghi ăn sáng.
Hứa Hàng đứng tại chỗ một lúc, rồi bỗng nhiên cảm thấy hoang mang. Nhìn thấy rồi, phát hiện ra rồi, rồi sao nữa?
Dù cậu ta với họ có học chung một lớp, chẳng lẽ lại đi báo cáo với giáo viên sao? Cậu ta cũng đâu phải tay săn tin đâu!
Nghĩ đến đây, cậu ta lại thở dài một hơi. Dù có thích cô thật lòng thế nào, thì cũng không bằng người ta lửa gần rơm lâu ngày cũng bén được. Vì vậy, cậu ta phủi cọng cỏ dính trên ống quần ra, chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học, vẻ mặt đầy tâm trạng.
…
Giờ này, số học sinh đến căng tin mua đồ ăn sáng rất ít. Chương Vận Nghi đi phía sau Trần Khoát, đến một quầy bán thức ăn. Cô thò đầu nhìn vào, thấy có ngô nóng hổi, trứng luộc nước trà, trứng luộc, và những ly cháo đã được đóng hộp sẵn.
“Cậu trước đi.” Trần Khoát nghiêng người nhường chỗ.
Chương Vận Nghi lắc đầu, “Cậu cứ mua trước đi, tớ còn phải nghĩ xem nên ăn gì nữa.”
Trần Khoát cũng không hề miễn cưỡng, rút ví ra, thành thạo gọi món: “Một trứng luộc, hai bánh bao nhân thịt, cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-28.html.]
Sữa thì anh đã mang theo sẵn rồi.
Chương Vận Nghi khẽ bật cười một tiếng, dù rất nhẹ nhưng vẫn bị Trần Khoát đứng phía trước nghe thấy. Anh quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô.
“Lớp trưởng, có phải ngày nào cậu cũng ăn sáng là hai món như vậy không?” Nếu là lúc vừa mới sống lại, chắc chắn là cô sẽ không hỏi câu này.
Những chuyện khác thì cô không rõ lắm, nhưng trong chuyện ăn uống, cô nhận ra rằng Trần Khoát luôn tuân theo “thói quen” cố định.
“Tương đối tiện lợi.” Trần Khoát giải thích, lời ít ý nhiều, nhưng cũng đúng là sự thật thật.
Chương Vận Nghi hiểu ra, rồi thuận miệng nói đùa một câu: “Bảo sao, còn tớ thì ngày nào cũng phải nghĩ xem ăn gì. Nếu thi tháng mà có đề kiểm tra tay nghề của đầu bếp căng tin, thì tớ nhất định có thể đạt điểm tối đa rồi.”
Trần Khoát đưa tiền cho chú bán hàng. Ông ấy lấy trứng và bánh bao đưa cho anh, anh nhận lấy rồi nói với Chương Vận Nghi: “Đến cậu rồi.”
“Hả? À, cho cháu lấy một ly cháo gạo đen, thêm một bánh bao miến ạ.”
Hôm nay Chương Vận Nghi có mang theo ba lô. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là mùa hè mặc áo ngắn tay không có túi, túi quần jean thì chật hẹp, chẳng đựng được gì cả. Cô đành phải bỏ băng vệ sinh vào ba lô. Lúc ra ngoài vội quá, cả ví đựng tiền lẻ dễ thương cũng bỏ chung vào.
Lúc này cô mới nhớ ra, vội vàng luống cuống mà mở khóa ba lô để tìm.
Trần Khoát vẫn chưa cất ví đi, rút tờ năm tệ ra đưa cho chú bán hàng: “Tính cả phần của cậu ấy nữa ạ.”
Chú bán hàng nhanh chóng nhận lấy và thối lại hai đồng xu.
Chương Vận Nghi đang lục lọi ví thì động tác khựng lại, ngẩng lên nhìn Trần Khoát. Anh chỉ thản nhiên nói: “Cậu cứ ăn trước đi.”
“Cảm ơn nha ~” Cô nói vậy, nhưng việc trả tiền thì không thể chậm trễ chút nào. Cô nhanh chóng tìm được ví đựng tiền lẻ hình heo bông xù, lấy ba đồng tiền xu ra đưa cho anh.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi đó, đầu ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh, có chút ngứa ngáy. Anh hơi nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn bình thản mà nhận lấy. Đồng thời, anh cũng nhìn thấy khi cô cất ví vào ba lô, trên khóa kéo có treo một chiếc móc khóa hình heo con màu hồng của cặp đôi.
“Lớp trưởng, tớ ăn ở trong căng tin, còn cậu thì sao?” Cô hỏi.
Ánh mắt Trần Khoát lướt qua móc khóa trên ba lô của cô. “Tôi về lớp học.”
Chương Vận Nghi có chút tiếc nuối nhưng cũng không cố ép bản thân chạy theo nhịp độ của anh. Ăn sáng mà, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, ngồi trong lớp ăn lại sợ có mùi, đành đau lòng mà từ bỏ suy nghĩ “cùng ông chủ đứng ngoài hành lang ăn sáng”.