Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:33:32
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xem ra trí nhớ của cô cũng khá tốt đấy chứ. Dù chỉ là một câu liên quan đến ông chủ, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ. Người như cô rất hợp để làm việc trong môi trường công sở mà.

 

Trần Khoát nhanh chóng dời mắt đi, không nhìn cô nữa, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

 

TBC

Bốn người trò chuyện một lúc về kỳ thi giữa kỳ và kỳ nghỉ Quốc khánh, rõ ràng là chủ đề thứ hai khiến họ quan tâm hơn. Khi biết có thể chỉ được nghỉ ba ngày, Phí Thế Kiệt bực tức mắng một câu: “Cô Triệu còn bảo chúng ta là ngựa hay lừa, tôi thấy rõ ràng là con lừa của đội sản xuất, chưa bao giờ được nghỉ cả!”

 

Ba ngày nghỉ, mà ngày thứ ba còn phải quay lại học buổi tối, ai mà chịu nổi cơ chứ?

 

Phí Thế Kiệt và Đới Giai đều liên tục phàn nàn, trong khi Trần Khoát thì không có phản ứng gì, còn Chương Vận Nghi thì chẳng buồn than vãn, đầu óc cô toàn nghĩ đến kỳ thi. Vì thế, khi Đới Giai vẫn đang ăn, cô đã đứng dậy chạy ra siêu thị, lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, thanh toán xong thì ngồi ở bàn trước cửa siêu thị pha cà phê hòa tan.

 

Cô vặn chặt nắp bình, lắc lắc vài lần rồi mới mở ra.

 

Ngay lúc đó, một giọng nam bất ngờ vang lên từ phía sau: “Cậu đang uống gì vậy?”

 

Cô ngẩng đầu lên, thấy người đứng trên bậc thang là Trần Khoát. Anh cầm trong tay một chai nước lạnh, hơi nước vẫn còn bốc lên từ thân chai.

 

Trần Khoát vốn không có tò mò hay hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình cho lắm. Sở dĩ anh hỏi câu này, ngoài việc dạo gần đây tình cờ gặp Chương Vận Nghi nhiều hơn nên cũng có trò chuyện vài lần ra, thì còn vì anh tinh mắt nhìn thấy nước trong cốc của cô có màu nâu sẫm.

 

Phản ứng đầu tiên của anh là “thuốc”.

 

Là lớp trưởng, nếu thấy bạn học có thể đang uống thuốc, anh không thể hoàn toàn mặc kệ được.

 

Anh biết có nhiều bạn học rất chăm chỉ khắc khổ, dù không khỏe nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, thực sự là tự làm khổ mình. Mặc dù đặt hai từ “chăm chỉ” và “nỗ lực” lên Chương Vận Nghi thì có hơi kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận rằng từ khi lên lớp 12, cô thực sự rất cố gắng.

 

Chương Vận Nghi vừa ăn no, bắt đầu thấy buồn ngủ. Nghe câu hỏi này, cô ngẩn ra vài giây rồi đáp: “Cà phê.”

 

Năm nay, trong siêu thị trường học chỉ có hai loại đồ uống liên quan đến cà phê là cà phê lon siêu ngọt và sữa vị cà phê.

 

Trần Khoát bước dài đến bên cạnh cô, “Ừm, tôi tưởng là thuốc, xin lỗi, nhìn nhầm rồi.”

 

Chương Vận Nghi nhìn anh, lại cúi xuống nhìn cốc cà phê của mình, không nhịn được mà bật cười. Không biết tại sao, có lẽ vì cuộc sống học đường quá nhàm chán, nên một chuyện nhỏ nhặt thế này lại làm cô cảm thấy buồn cười. Ban đầu cô còn có thể cố nhịn xuống, nhưng sau đó cô quay đầu đi, cố nhịn đến mức mặt trắng nõn cũng đỏ lên.

 

Thấy cô cười, Trần Khoát cũng cảm thấy hành động của mình có hơi ngớ ngẩn, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ. “Uống cái này có tác dụng không?” Anh hỏi.

 

Anh biết người đi làm thường hay uống cà phê. Mấy hôm trước về nhà, anh còn nghe mẹ nhắc đến chuyện định mua máy pha cà phê khi có đợt giảm giá dịp Quốc khánh.

 

Nhưng loại đồ uống này thường không khuyến khích học sinh uống nhiều, dù sao thì cà phê cũng có tác dụng k1ch thích thần kinh trung ương mà.

 

Chương Vận Nghi lấy từ trong túi ra một gói cà phê dạng thanh, đặt vào tay anh: “Cũng được, nhưng chỉ nên thỉnh thoảng uống một cốc thôi. Tớ đã thử mấy loại rồi, cái này ổn nhất, không bị chua.”

 

Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhét vào tay một gói cà phê hòa tan, Trần Khoát cảm thấy hơi bất ngờ.

 

Chương Vận Nghi là kiểu người rất nhiệt tình, học cùng lớp gần hai năm, anh ít nhiều cũng hiểu được điều đó. Dường như cô có thể trò chuyện với bất cứ ai.

 

Chạm mắt với cô, anh thoáng nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh sau khi cô cười xong, cuối cùng cũng không nói “Không cần đâu” mà giữ lại ý tốt của cô.

 

“Lớp trưởng, tớ về ký túc xá trước nha.” Chương Vận Nghi nhìn thấy Đới Giai tới, vội vàng đậy nắp bình giữ nhiệt lại, vẫy tay với anh rồi nhanh chóng cùng Đới Giai rảo bước về ký túc xá.

 

...

 

Buổi chiều trước giờ vào lớp, Trần Khoát lại đi mua một chai nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-27.html.]

 

Lúc lấy tiền thanh toán, anh chạm vào gói cà phê hòa tan trong túi quần. Trong khoảnh khắc đó, khi bước ra khỏi siêu thị, anh nhẹ nhàng vặn nắp chai, uống vài ngụm, sau đó xé mép gói cà phê, đổ vào chai nước rồi lắc nhẹ.

 

Còn vài phút nữa mới đến giờ vào lớp, anh ngồi xuống bàn học, tiện tay đặt chai nước qua một bên.

 

Cùng lúc đó, Chương Vận Nghi từ bên ngoài đi vào. Khi cô lướt qua lối đi, anh cũng hơi ngước mắt lên, chạm mắt với cô.

 

Tất nhiên là cô cũng nhìn thấy chai cà phê đó, khóe môi khẽ cong lên.

 

Đợi đến khi cô quay về chỗ ngồi của mình, Trần Khoát suy nghĩ một chút, rồi với tay cầm chai nước bỏ vào trong hộc bàn. Rõ ràng là người nhớ đến chuyện trưa nay không chỉ có cô, mà cả anh cũng vậy. Anh không muốn bị người khác hiểu lầm là đang uống thứ gì kỳ quái cả.

 

Buổi chiều trong lớp 3.

 

Giữa rất nhiều người, chỉ có hai người là có cùng một hương vị trong miệng.

 

-

 

Ngày hôm sau.

 

Chương Vận Nghi không bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức mà là giật mình tỉnh dậy.

 

Phần lớn con gái đều có thể cảm nhận được khi kỳ kinh nguyệt đến, rất hiếm khi cần ai đó nhắc nhở mới phát hiện ra. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Chương Vận Nghi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cô bật dậy như thể vừa thoát khỏi cơn bệnh hấp hối, quỳ trên giường rồi nhanh chóng vén chăn lên. Khi thấy ga giường và vỏ chăn vẫn còn sạch sẽ, cô như thể vừa trải qua một kiếp nạn mà sống sót, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nguy hiểm thật đấy!

 

Vận may tốt thế này!

 

Chắc chắn là hôm nay sẽ có chuyện tốt xảy ra thôi!

 

Còn chuyện quần dính chút m.á.u thì cũng chẳng đáng gì cả. Cô xuống giường, mở ngăn kéo tìm băng vệ sinh và quần thay, nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh. Vừa c ởi quần ra, đúng như dự đoán —

 

Chỉ có một vết nhỏ trên quần ngủ, chưa thấm ra ngoài.

 

Ngày đầu tiên thường không ra nhiều lắm, nhưng cô cũng chẳng muốn ra sân tập đi dạo gì nữa.

 

Chỉ là cô không ngờ trên đường đi ăn sáng lại gặp Trần Khoát. Việc này thì bình thường thôi, vì anh có lịch trình rất đều đặn. Trái lại, Trần Khoát khi nhìn thấy cô lại thoáng cảm thấy ngạc nhiên. Chương Vận Nghi thấy, nhưng đương nhiên cũng không cần phải giải thích nhiều với anh.

 

Dù có quen thân với ông chủ đến mức nào, nhưng cũng không thể thân thiết đến mức có thể tự nhiên nói rằng: “Hôm nay tớ tới tháng rồi, nên không đi dạo được.”

 

Mặc dù Trần Khoát ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm.

 

Hai người đi trên đường, Trần Khoát đút tay vào túi quần, thỉnh thoảng khi Chương Vận Nghi hỏi anh, anh mới nghiêng đầu đáp một câu. Bỗng nhiên, anh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía sau. Có vài gương mặt xa lạ, đều là học sinh không quen.

 

Chương Vận Nghi nhìn thấy anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Sao thế?”

 

Một tia nghi hoặc lướt qua trong lòng Trần Khoát, nhưng anh vẫn lắc đầu: “Không có gì.”

 

Họ tiếp tục đi về phía trước.

 

Khi bóng dáng hai người biến mất khỏi con đường đó, một nam sinh nấp sau bụi cây mới lén lút đứng dậy, lo lắng vỗ ngực, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt lại tỏ ra khó chịu.

 

Quả nhiên, cậu ấy đoán không sai.

 

Lớp trưởng lớp 3 đúng là đang nhiệt tình theo đuổi Chương Vận Nghi!

Loading...