Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:33:19
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi tháng, Chương Vận Nghi cảm thấy mình như con khỉ, sốt ruột đến mức nhảy lên nhảy xuống.

 

Cô chủ nhiệm Triệu đứng trên bục giảng, giọng điệu ôn hòa: “Là lừa hay là ngựa, cuối cùng cũng phải lôi ra dắt một vòng. Nhưng đừng quá căng thẳng, chỉ là kỳ thi tháng bình thường, để các em đánh giá xem mình đang ở đâu thôi.”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô cũng không dám tưởng tượng, đến lúc bảng điểm của kì thi tháng được phát ra, liệu cô Triệu có còn giữ được nụ cười hiền từ này khi gọi cô lên nói chuyện không nữa.

 

Nếu không có chuyện thi cử thì Chương Vận Nghi cảm thấy bản thân cũng không tệ lắm. Ít nhất thì bây giờ cô đã không còn buồn ngủ trong giờ học nữa. Bài giảng của thầy cô, chỉ cần là không quá khó, thì cô vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp suy luận. Nhưng nghe hiểu được 50% không có nghĩa là cô có thể làm bài thi được.

 

Sau khi tan học, ngay cả chuyện đi căng tin, Chương Vận Nghi cũng không còn háo hức như trước nữa.

 

Đới Giai kéo cô ra khỏi lớp, xuống cầu thang. Hôm nay hai người đến căng tin trễ hơn mọi hôm chỉ vài phút, vậy mà cái căng tin rộng lớn này đã gần như không còn chỗ ngồi.

 

“Ăn cái gì đây?” Mỗi ngày Đới Giai đều đau đầu vì vấn đề này, bình thường thì cô ấy đều để Chương Vận Nghi quyết định, hoàn toàn xem hôm nay Chương Vận Nghi muốn ăn gì. Khi mối quan hệ giữa con gái với nhau tốt thì có thể chia sẻ cả bữa trưa với nhau.

 

Chương Vận Nghi lơ đãng nhìn chằm chằm vào quầy đồ ăn, giọng điệu yếu ớt nói: “Tớ muốn ăn đùi gà sốt mật ong, rồi ăn thêm bánh nướng, phải thêm thật nhiều gà viên.”

 

Đới Giai gật đầu: “Vậy gọi thêm một suất cơm rưới xốt nữa nhé?”

 

“... Được thôi. Cơm xốt thịt xé hôm trước ngon lắm.” Chương Vận Nghi cảm thấy mình không nên có khẩu vị ăn uống vào lúc này. Nghĩ đến kỳ thi tháng, làm sao cô còn ăn nổi được chứ? Nhưng thực tế thì lại khác, cô bị mùi thơm k1ch thích, bụng réo lên ầm ầm.

 

Hai người phân công rõ ràng, Đới Giai đi mua cơm, còn cô thì đi lấy đùi gà và bánh nướng.

 

Tốc độ bác đầu bếp ở căng tin làm đồ ăn thì nhanh khỏi phải nói. Hai người nhanh chóng tập hợp lại, bưng khay cơm, đảo mắt khắp nơi để tìm chỗ ngồi.

 

“Ơ, tớ thấy Phí Thế Kiệt với lớp trưởng kìa.” Đới Giai dừng lại vài giây, quay sang nhìn Chương Vận Nghi như dò hỏi ý kiến của cô: “Có muốn ghép bàn với họ không?”

 

Đới Giai khá thân với Phí Thế Kiệt, nhưng cô ấy biết Chương Vận Nghi lại không quen lắm với hai cậu con trai này, nên chưa chắc cô sẽ muốn ăn chung.

 

“Được chứ!”

 

Thế là hai người nhanh chóng bước đến, sợ rằng chậm một chút thôi là sẽ bị người khác trong lớp giành mất chỗ.

 

“Phí Thế Kiệt, lớp trưởng, ghép bàn được không?” Đới Giai còn chưa đi tới thì đã cất giọng hỏi trước rồi.

 

Trần Khoát là người thấy họ trước, anh hơi sững lại mấy giây rồi gật đầu: “Được.”

TBC

 

Nhưng mà bàn bốn người, Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ngồi đối diện nhau, bên cạnh mỗi người đều còn trống một chỗ. Lần này Phí Thế Kiệt nhanh hơn Trần Khoát, dù vẫn đang ngậm đầy cơm trong miệng nhưng đã lập tức bưng khay lên, ngồi sang bên cạnh Trần Khoát.

 

Sau khi ngồi xuống, Chương Vận Nghi vừa vặn đối diện với Trần Khoát. Bàn ăn không rộng lắm, chỉ cần cô nhấc chân một chút là đã có thể đá trúng chân anh rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-26.html.]

 

Cô liếc nhìn khay cơm của anh, quả nhiên, chuẩn phong cách ông chủ.

 

Tiêu chuẩn phải có cơm, có rau, có trứng và có thịt.

 

Anh ăn rất nhiều, khay cơm đầy ắp.

 

Phí Thế Kiệt vốn ăn rất nhanh, nhưng vừa ngẩng lên thấy hai cô gái ngồi đối diện thì lại vô thức chậm lại: “Hôm nay hai cậu đến trễ nhỉ?”

 

Đới Giai lấy thêm một đôi đũa nữa, đưa cho Chương Vận Nghi, hai người kề đầu vào nhau, cùng ăn một suất cơm rưới xốt, mỗi người một cái đùi gà nhỏ. Chương Vận Nghi cắn mấy miếng bánh nướng, sau đó lại đưa cho Đới Giai ăn tiếp. Cảnh tượng này khiến không chỉ Phí Thế Kiệt mà ngay cả Trần Khoát cũng vô cùng sững sờ.

 

“Chân tớ đâu có dài như mấy cậu.” Đới Giai lầm bầm, “Trường mình đáng ra nên mở rộng căng tin trước chứ.”

 

Chương Vận Nghi cũng cười: “Thường thì khi mở rộng xong, đồ ăn sẽ dở đi. Trừ đại học ra nhé.”

 

“Bánh nướng có ngon không?” Phí Thế Kiệt nhìn họ ăn vô cùng tận hưởng nên không nhịn được mà hỏi.

 

“Cậu chưa ăn bao giờ à?”

 

“Ăn rồi, nhưng tôi cứ thấy hình như bánh của hai cậu ngon hơn.”

 

“Chắc do thêm nhiều topping hơn.” Đới Giai bật cười, “Chương Vận Nghi lúc nào cũng yêu cầu bỏ đầy topping, đến mức bác đầu bếp cuộn bánh cũng thấy khó.”

 

Phí Thế Kiệt làm ra vẻ ngộ ra chân lý đầy khoa trương: “Học hỏi được rồi!”

 

Trần Khoát chỉ cảm thấy Phí Thế Kiệt đang cố tìm chuyện để nói, anh không tham gia vào cuộc trò chuyện này, chỉ im lặng chuyên tâm ăn tiếp.

 

“Sao lớp trưởng không lấy canh thế?” Chương Vận Nghi nghĩ, ba người bọn họ nói chuyện với nhau mà để Trần Khoát ngồi đó như không khí thì cũng không nên lắm. May mà bây giờ cô đã quen thuộc với anh hơn một chút, nên tìm chủ đề nói chuyện cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

 

Nghe vậy, Đới Giai và Phí Thế Kiệt đều quay sang nhìn anh.

 

Trần Khoát đang ăn rau, sau khi nuốt xuống rồi mới bình tĩnh trả lời: “Tôi không thích ăn canh.”

 

Canh trong căng tin có loại mất tiền, cũng có loại miễn phí.

 

Ngay cả canh trứng miễn phí cũng không phải dạng canh nấu suông loãng lỏng, nên rất được học sinh yêu thích.

 

Phí Thế Kiệt cũng góp lời: “Cậu ấy kén ăn lắm, tôi đã quen cậu ấy bao nhiêu năm rồi, chỉ thấy cậu ấy thích mỗi uống sữa với ăn hạt dẻ thôi.”

 

Câu này vừa dứt.

 

Trần Khoát đã theo phản xạ ngước mắt lên, Chương Vận Nghi cũng nhìn anh, khóe môi bất giác cong lên cười một cái.

Loading...