Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:33:03
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Minh Duệ ôm chặt hộp bánh quy trong tay, là một cái hộp trong suốt, chỉ còn khoảng một phần ba, đắc ý nói: “Các cậu thì biết cái gì, đây là do chị đại thưởng cho tôi đấy.”

 

Lần này, Chương Vận Nghi mang theo cả đống đồ đạc khi trở lại trường.

 

Ngoài việc mua quà ăn vặt để bù đắp cho mấy chị em cùng phòng vì những “tổn thương tinh thần” kiếp trước ra, thì cô còn mua luôn cả phần cho mấy người chơi thân với lớp trưởng nữa.

 

Với Chương Vận nghi thì chuyện này hoàn toàn bình thường. Bởi lẽ, đã lâu lắm rồi cô mới được gặp lại những người bạn tốt, hơn nữa còn lại những người bạn từ thời niên thiếu như thế này này.

 

Thẩm Minh Duệ cũng nằm trong danh sách đó.

 

Cô đưa cho cậu ấy một hũ bánh quy tươi mới nướng ở tiệm bánh, khiến cậu ấy cảm động đến mức thề sống thề c.h.ế.t gia nhập “bang phái”, nhất định không rời. Ai mà ngờ rằng, còn chưa kịp tắm rửa thắp nhang rồi thưởng thức một miếng, thì lũ cháu trai này đã chén mất hơn nửa hũ, ai mà chịu nổi cơ chứ?

 

Trần Khoát đang bước đi thì bước chân chợt khựng lại, quay đầu nhìn hũ bánh quy trong tay Thẩm Minh Duệ.

 

Chị đại trong miệng Thẩm Minh Duệ chính là Chương Vận Nghi.

TBC

 

Cả lớp gần như ai cũng biết chuyện này. Hồi lớp 11, Chương Vận Nghi, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ lần đầu được xếp ngồi chung bàn. Ba người hợp tính, chơi với nhau rất thân, thế là Thẩm Minh Duệ thường gọi “Chị Thi”, “Chị Nghi”. Chương Vận Nghi nghe thấy thì rất khó chịu, rượt cậu ấy đánh mấy lần. Cậu con trai lanh lợi lập tức đổi sang gọi “chị đại”, nhất định phải là “chị đại”.

 

Vậy nên, Thẩm Minh Duệ cũng được Chương Vận Nghi tặng đồ ăn.

 

Thì ra là không phải chỉ mình anh có phần.

 

Trần Khoát không nhịn được, đưa tay bóp bóp sống mũi. Cả ngày nay anh cứ nghĩ ngợi linh tinh cái gì vậy chứ?

 

Anh không để tâm đ ến mấy thằng nhóc kia cãi nhau nữa, đi thẳng về phòng mình, đặt cặp sách xuống, bước tới bồn rửa mặt, vốc nước tạt lên mặt. Mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều.

 

-

 

Những ngày sau đó, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh. Tháng 9 không có nhiều mưa lắm, sáng sớm Chương Vận Nghi thường xuyên chạm mặt Trần Khoát. Chuyện gặp nhau dần trở thành một thói quen. Mỗi lần gặp ở ngoài khu ký túc, họ luôn trao đổi vài câu, không nhiều, không sâu, nhưng vừa đủ.

 

Họ cùng chào buổi sáng.

 

Cô than phiền vài câu: “Mệt quá, buồn ngủ c.h.ế.t đi được, muốn c.h.ế.t quá đi.”

 

Thỉnh thoảng anh lại bị cô chọc cười, sau đó chào tạm biệt. Cô đến sân thể dục vừa đi dạo vừa học thuộc bài, còn anh thì đi đến căng tin.

 

Trong mắt bạn bè, Chương Vận Nghi bây giờ có chút dở hơi, nhưng thực ra cô chỉ có ba thứ trong lòng: ăn uống, học hành và nịnh bợ ông chủ, thứ tự ưu tiên có phân biệt rõ ràng. Một tuần trôi qua, điện thoại của cô so với trước đây đã yên tĩnh hơn hẳn. Lý Gia Việt từ mỗi ngày nhắn hàng chục, hàng trăm tin nhắn, giờ đây chỉ còn hai, ba tin mỗi ngày. Cô cảm thấy hài lòng vô cùng, vì điều đó có nghĩa là cậu ấy đã chấp nhận sự thật và sắp bước ra khỏi chuyện này rồi.

 

Cô thật sự mong Lý Gia Việt có thể sống tốt.

 

Việc không phủ nhận quá khứ là một chuyện, nhưng cô vẫn nghĩ rằng nếu Lý Gia Việt không ở bên cô, thì có lẽ cậu ấy sẽ vui vẻ hơn.

 

 

“Cậu ấy vẫn chưa tốt lên à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-25.html.]

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Vu Khải xách theo một túi đồ ăn vặt, quét mắt nhìn một vòng. Một đôi tình nhân nhỏ đang dính lấy nhau, hát tình ca sến súa buồn nôn. Những người khác thì ngồi rải rác ở sô pha, duy chỉ có một chàng trai ngồi ở vị trí trung tâm, mặt mày lạnh tanh, xung quanh ghế trống không, chẳng ai dám đi tìm xui xẻo cả.

 

Một chàng trai khác liều mạng nháy mắt ra hiệu với Vu Khải, đến mức mí mắt sắp co giật luôn rồi.

 

Chủ đề này không thể dễ dàng nhắc đến.

 

Ai bảo tình thánh Lý Gia Việt kia... lại bị đá chứ.

 

Nói bị đá hay chia tay thì có vẻ hơi quá, bởi vì đám bạn đều biết, dù chỉ còn cách một bước cuối cùng, nhưng Lý Gia Việt vẫn chưa chính thức theo đuổi được Chương Vận Nghi. Tuy nhiên, đối với bản thân Lý Gia Việt mà nói, điều đó chẳng có gì khác biệt cả. Tất cả cảm xúc sau chia tay, cậu ấy đều đã nếm trải đủ rồi.

 

Bước đầu tiên là phát điên.

 

Tớ không tin! Cậu nói dối! Cậu giận dỗi nên đùa với tớ đúng không!

 

Bước thứ hai là nghi ngờ.

 

Có phải là cậu thấy tớ đẹp trai quá nên không có cảm giác an toàn, muốn thử thách lòng kiên trì của tớ đúng không!

 

Bước thứ ba là nổi loạn.

 

Ha, cười c.h.ế.t mất, ai nói tớ không thể sống thiếu cậu chứ. Đừng có tưởng là cậu không trả lời tin nhắn thì tớ sẽ đau khổ lắm. Không hề nhé!

 

Bước cuối cùng là trống rỗng.

 

Tình tình yêu yêu là cái quái gì, anh đây đã nhìn thấu hết rồi. Hủy diệt đi, cái thế giới chó má này!

 

Rõ ràng là Vu Khải không bắt được tín hiệu từ bạn bè, cậu ấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Gia Việt, lấy từ túi nilon ra một chai nước rồi đưa qua. “Đủ rồi đấy, có một câu nói thế nào nhỉ, “Trời đất bao la, đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ”, đừng có treo cổ trên một cái cây nữa.”

 

Lý Gia Việt vừa rồi còn lạnh lùng, suýt nữa bị cậu ấy làm cho ghê tởm đến mức phát nôn. Cậu ấy nghiến răng mắng: “Không biết nói thì đừng có nói. Không ai nói cậu là câm đâu.”

 

Vu Khải: “...”

 

Cậu ngầu lòi, cậu thanh cao, nhưng người ta vẫn bỏ cậu đấy thôi.

 

Cậu ấy ho khẽ một tiếng, rồi hỏi: “Thế bây giờ cậu định thế nào?”

 

Mấy màn khóc lóc, làm loạn, tự hủy này cũng phải có khán giả mới diễn được chứ.

 

“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Chỉ cần nghĩ đến thôi là Lý Gia Việt đã lại cảm thấy thấy khó chịu rồi. Sau một thời gian vật lộn với cảm xúc, suy nghĩ cặn kẽ, cậu ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy có thể dễ dàng bỏ qua được. “Tôi hiểu cô ấy, chắc chắn là đã có chuyện gì đó mà tôi không biết. Tôi phải tìm cách làm rõ, có c.h.ế.t cũng được, nhưng phải c.h.ế.t một cách minh bạch.”

 

Vu Khải nghiêm túc học hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Chẳng phải tôi đã nói là tôi không biết à?” Nếu cậu ấy biết thì đã không ngồi đây lãng phí thời gian với đám này rồi.

 

Người trong phòng đều im lặng.

 

Lý Gia Việt nghe thấy bạn mình vẫn đang hát cái bài gì mà “Anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta mãi mãi không xa rời” thì lập tức bực mình, nghiêng người, gõ ngón tay lên bàn: “Đổi bài! Tôi muốn nghe “Nỗi đau biết thở”!”

Loading...