Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:32:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay đối diện đường là một tiệm bánh mì, mà cô thì không cần tốn tiền cho khoản này. Một trong những phúc lợi của đơn vị bố cô chính là phát phiếu bánh ngọt, mà cô lại là người sử dụng chính.
Cô mua bố hộp bánh tart trứng nóng hổi vừa mới ra lò, cùng một ít bánh quy có hạn sử dụng lâu hơn một chút.
Đứng trước tủ kính trưng bày, cô bỗng nhiên nhớ đến Trần Khoát.
Cô cũng muốn mua gì đó cho anh, nhưng lại không biết anh thích ăn gì... Không đúng, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, nhớ ra một chuyện. Khi còn ở công ty, cô từng tình cờ nghe Phí Thế Kiệt nói qua, hình như là Trần Khoát rất thích ăn hạt dẻ nướng của một tiệm lâu đời ở Giang Châu.
Nhưng cô không chắc là mình có nhớ chính xác không.
Hồi đó cô cũng không cẩn thận lắng nghe, có nghe thì cũng chẳng ghi nhớ, ai lại quan tâm ông chủ thích ăn gì cơ chứ.
Hay là cứ thử xem nhỉ? Nếu anh không thích ăn cũng không sao, chủ yếu là tấm lòng thôi.
Lên xe, cô hớn hở nhờ bố chở mình đến tiệm đó. Hiện tại, tiệm này vẫn chưa mở chi nhánh như mười năm sau, vẫn chỉ có một cửa hàng nhỏ hẹp.
“Hạt dẻ nướng à?” Chương Chí Khoan thắc mắc. “Không phải là con không thích món đó sao?”
“Con mua cho bạn thôi ạ.”
Chỗ đó không gần, dù đi xe cũng mất hơn mười phút. Đúng là rượu ngon không sợ ngõ nhỏ, tiệm này làm ăn rất tốt, mở cửa từ 10 giờ sáng, bán hết là đóng cửa, 4 giờ chiều là nghỉ. Bây giờ mới hơn 11 giờ mà hàng đã xếp dài rồi.
Chương Vận Nghi cũng nhập vào hàng. Trong lòng cô cảm thấy hơi lo lắng, không biết hành động này có quá nịnh nọt không nữa?
Nhưng cô rất ít khi tự phủ định chính mình, lập tức tự hỏi tự trả lời: Dĩ nhiên là không rồi!
Tình thế bây giờ đã khác trước rồi!
Không phải là ngày hôm qua lớp trưởng còn tặng cô một xấp đề thi sao? Cô chỉ đang có qua có lại thôi. Cứ tính thử mà xem, bộ đề đó còn đắt hơn hạt dẻ nhiều, cô vẫn là được lời rồi.
Hàng trông có vẻ dài, nhưng chẳng mấy chốc đã đến lượt cô. Chương Vận Nghi mua ba phần.
Thời gian của cô cũng rất quý giá, chỉ mua cho mỗi lớp trưởng thì có hơi lỗ.
Một phần cho lớp trưởng, một phần để ở ký túc xá chia sẻ với bạn cùng phòng, còn một phần thì mang về cho bố mẹ ăn thử.
...
Bữa trưa hôm nay cực kỳ phong phú, chỉ kém một chút so với bữa cơm tất niên thôi. Chương Vận Nghi ăn liền hai bát cơm, sau đó ngủ trưa một giấc, rồi bố mẹ chở cô đến trường.
Ngồi ở ghế sau, Doãn Văn Đan rút từ ví ra mấy tờ tiền đưa cho cô: “Ở trường nhớ ăn nhiều thịt vào, nhìn con kìa, gầy nhom hết cả rồi, phải ăn thịt mới có sức được chứ.”
Chương Vận Nghi nhận lấy, đếm sơ qua, không nhận ra là mẹ đã cho thêm một trăm tệ. “Ngày nào con cũng ăn thịt, còn uống cả sữa nữa!”
“Sao dạo này lại chịu uống sữa rồi?” Doãn Văn Đan thắc mắc.
Từ khi còn nhỏ Chương Vận Nghi đã rất rất ghét sữa, cảm thấy nó có mùi tanh. “Bổ sung đạm mà.”
“Vậy thì mua hẳn cho con một thùng nhé?” Chương Chí Khoan vừa chú ý đến tình hình giao thông phía trước vừa hỏi, phía trước không xa có một siêu thị.
“Thôi thôi thôi! Đừng mua ạ!” Chương Vận Nghi vội vàng xua tay từ chối. “Phụ huynh không được vào ký túc xá, con mà vác cả thùng lên tầng sáu chắc xỉu tại chỗ luôn quá. Trong trường con có siêu thị, không thiếu gì cả.”
Hôm nay cô ra ngoài sớm không phải vì gấp gáp đến lớp, mà là do vẫn còn đề thi chưa làm xong.
Đã lên lớp 12, thầy cô cũng chẳng kiểm tra bài tập nữa, tất cả đều dựa vào sự tự giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-23.html.]
Chương Vận Nghi không nhịn được mà nghĩ, nếu kiếp trước, cô đã có sự tự giác này vào năm mười bảy tuổi, thì chắc hẳn là cô đã thi đại học tốt hơn nhiều rồi. Khi đó, bố mẹ cô sẽ vui biết bao.
Sau khi tiễn bố mẹ đi, cô về ký túc xá cất quần áo sạch và bánh tart trứng. Người đến phòng ký túc xá sớm nhất chính là Chu An Kỳ, là một học sinh rất tích cực, lúc này đang nằm trên giường đọc sách. Ngó đầu xuống nhìn, cô ấy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Chương Vận Nghi, bây giờ mới có hơn 4 giờ, sao cậu đã lên lớp rồi?”
“Vẫn chưa làm xong đề thi. À đúng rồi, tớ có mang bánh tart trứng về cho mấy cậu đấy, nhớ ăn nhé.”
“Nghe cậu nói như thế tự nhiên tớ hết buồn ngủ luôn.” Chu An Kỳ vốn đã rất nhanh nhẹn, bật người xuống giường, cắn một miếng bánh tart, lớp vỏ giòn rụm vỡ ra. “Ngon quá!”
“Tớ đi lên lớp đây.”
Chu An Kỳ lẩm bẩm nói thầm một câu: “Dạo này cậu siêng năng đến phát sợ luôn ấy.”
Chương Vận Nghi muốn khóc ghê gớm. Đây là ý muốn của cô sao? Nếu vẫn là cô của trước kia, khi IQ còn ở đỉnh cao, chẳng phải nằm nghe nhạc sẽ thoải mái hơn à?
“Đừng nhắc nữa.” Cô thở dài nặng nề. “Nói ra chỉ thêm đau lòng mà thôi.”
Sau khi nói xong, cô cầm túi hạt dẻ rang và cặp sách rời khỏi ký túc xá, đi đến lớp học. Trong lớp cũng có một vài bạn giống cô, nhưng không nhiều. Cô vừa định đặt túi hạt dẻ vào bàn Trần Khoát thì sực nhớ ra, cô mang họ Lôi (*) à? Đương nhiên không rồi! Vậy thì khi tặng đồ ăn, nhất định phải để lại dấu vết chứ!
(*) Họ Lôi ở đây là trong “Lôi Phong”. Đây là là một biểu tượng của lòng vị tha, tinh thần phục vụ và sự hy sinh trong văn hóa Trung Quốc. Người Trung Quốc hay lấy hình mẫu như Lôi Phong để chỉ những người có lòng tốt, sống vì cộng đồng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần danh lợi.
Nghĩ vậy, cô dán một tờ giấy nhớ lên túi giấy: [Đề thi rất hữu ích, cảm ơn cậu nhé ^_^]
Sau khi nhét túi hạt dẻ vào ngăn bàn của Trần Khoát xong, cô trở về chỗ ngồi, vừa vò đầu vừa làm bài với gương mặt khổ sở. Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi cô thoát ra khỏi nỗi đau khi làm bài tập thì lớp học đã đông hơn nhiều, xung quanh cũng trở nên ồn ào hơn.
Cô cảm thấy hơi đói bụng, cầm ví đi xuống căng tin tìm gì đó ăn.
Hôm nay ở nhà đã ăn quá ngon rồi, buổi tối coi như dưỡng sinh một chút, cô chỉ gọi một bát mì sợi thái tay chay.
Cô cảm thấy mình với ông chủ quả thực là rất có duyên, bởi vì trên đường về lớp, cô lại tình cờ chạm mặt Trần Khoát. Dĩ nhiên, lần này Trần Khoát cũng không tránh cô nữa. Hai người giữ khoảng cách vừa phải giữa bạn cùng lớp mà trò chuyện. “Vừa ăn xong à?”
“Ừ, mì sợi thái tay ở căng tin ngon lắm.” Chương Vận Nghi gật đầu liên tục. “Còn cậu thì sao, đã ăn chưa, ăn gì rồi?”
“Ăn ở nhà.”
TBC
Cả hai câu được câu không mà trò chuyện, một trước một sau mà bước lên bậc thang của tòa nhà dạy học.
“Tớ còn chẳng có thời gian ăn ở nhà, vẫn chưa làm xong đề thi nữa.” Chương Vận Nghi cười khẽ một tiếng. “Lớp trưởng, chắc là cậu làm hết rồi nhỉ?”
Trần Khoát gật đầu, rồi nghe cô than vãn bằng giọng đầy chán nản: “Nghỉ có một ngày mà suốt ngày ngập trong bài tập, mệt c.h.ế.t đi được, toàn đề khó không à.”
Thế là câu “Làm cũng dễ mà” của anh lại bị nghẹn lại trong cổ họng.
Khi đến cửa sau lớp học, hai người cũng dừng cuộc trò chuyện, ai về chỗ nấy. Trần Khoát treo cặp lên lưng ghế, thoải mái sắp xếp lại sách vở trên bàn. Theo thói quen, anh thò tay vào ngăn bàn lấy hộp bút, nhưng lại bất cẩn chạm phải một thứ gì đó, tạo ra tiếng loạt xoạt. Anh sững người vài giây, cúi đầu nhìn xuống, trong tay là một túi hạt dẻ rang, chính là loại anh rất thích ăn.
Trên túi còn dán một tờ giấy nhớ màu xanh lá.
Chỉ là vài chữ đơn giản, anh đều có thể đọc được cả, nhưng khi ghép lại với nhau thì anh lại bỗng thấy vừa lạ lẫm vừa khó hiểu.
Cái gì đây?
Có ý gì?
Anh không biết. Anh không hiểu. Anh hoàn toàn mơ hồ. Theo phản xạ, anh quay đầu về phía Chương Vận Nghi.
Chương Vận Nghi cũng đang xoa bóp cổ, vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười rạng rỡ với anh.