Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:32:21
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở ký túc xá, thời gian tắm rửa phải giành giật từng giây từng phút. Nhưng khi về nhà, Chương Vận Nghi có thể ở trong phòng tắm rất lâu, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều được chà rửa kỹ càng mới chịu bước ra. Cảm giác như từng lỗ chân lông trên người đều mở ra, khoan khoái vô cùng. Cô nằm dài trên chiếc giường nhỏ của mình, vẫn còn ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ từ ga giường sạch sẽ, đang định cảm thán một câu “Mình là người hạnh phúc nhất thế giới” thì đột nhiên nhớ ra đống bài kiểm tra mà giáo viên phát lúc chiều, lập tức cạn lời cứng họng.
Phiền quá đi mất!
Mong trăng mong sao mãi, khó khăn lắm mới có một ngày được nghỉ, vậy mà còn bị giao cả đống bài tập như thế này, định g.i.ế.c người hay gì?
Cho dù không cam lòng nhưng vẫn phải làm, Chương Vận Nghi lết mình dậy, ngoan ngoãn ngồi vào bàn học, bật đèn bàn lên, lấy bài kiểm tra ra trải phẳng, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận sự tẩy rửa của tri thức. Cô lục lọi trong hộp bút một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một cây bút bi trông rất đẹp.
Viết xong ba chữ “Chương Vận Nghi”, cô lại phát hiện móng tay hơi dài, lại đặt bút xuống, tìm bấm móng tay trong ngăn kéo.
Sau khi cắt móng, cô lại tiện thể bôi luôn một lớp kem dưỡng da tay.
Tóm lại là, đợi đến lúc cô thực sự tập trung làm bài, thì đã trôi qua hai mươi phút rồi.
Trong phòng khách, Doãn Văn Đan vặn nhỏ âm lượng TV, thấy cũng gần 12 giờ rồi, vừa ngáp vừa tắt TV. Trên đường về phòng, bà ấy bước đến trước cửa phòng ngủ phụ, ngồi xổm xuống, nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, cũng chẳng buồn gõ cửa, cứ thế mà trực tiếp đi thẳng vào.
Bước chân nhanh như gió, bà ấy đi tới bên bàn học, miệng lẩm bẩm: “Đã khuya thế này mà còn đọc truyện tranh à? Mau ngủ sớm đi, con có còn muốn mắt nữa không đấy!”
Chương Vận Nghi bị bà ấy dọa cho hết hồn: “...”
Doãn Văn Đan tập trung nhìn kỹ, còn tưởng là mình bị hoa mắt. “Con đang làm bài tập sao?”
Khó khăn lắm mới có cơ hội phản công, Chương Vận Nghi sao có thể bỏ qua được, lập tức làm ra vẻ ấm ức mà lên án: “Nếu không thì sao ạ? Mẹ à, lần sau mẹ vào phòng con có thể gõ cửa trước được không? Với lại, con đã lên lớp 12 rồi, còn đọc truyện tranh cái gì nữa, mẹ nghĩ con gái mẹ như thế à?”
Được rồi, chuyện này thì mẹ cô cũng không oan uổng cô thật.
Kiếp trước, mỗi lần về nhà, nếu không trì hoãn đến phút chót thì cô cũng vùi đầu vào truyện tranh, nhất quyết không chịu động đến bài tập.
Doãn Văn Đan do dự một lúc: “Đã trễ rồi, bài tập thì ngày mai làm cũng được, mau ngủ sớm đi.”
Chương Vận Nghi ưỡn thẳng ngực: “Bây giờ vẫn còn sớm mà mẹ.”
Doãn Văn Đan suýt nữa thì đã đưa tay lên sờ trán con gái, không lẽ là bị sốt à?
“Còn nữa, mẹ!” Chương Vận Nghi kiên quyết muốn bảo vệ quyền lợi của mình, “Từ hôm nay trở đi, nếu mẹ không gõ cửa mà cứ xông thẳng vào phòng con thì phải nộp tiền phạt, mỗi lần năm mươi tệ!”
Doãn Văn Đan dở khóc dở cười, hung hăng chọc trán cô một cái. “Mẹ không những không cho con năm mươi tệ mà còn cho con một cái bạt tai đấy.” Nhưng rồi lại dịu giọng nói, “Muốn mẹ ép nước trái cây cho uống không?”
“Không cần đâu ạ.” Chương Vận Nghi lười c.h.ế.t đi được, “Uống xong lại phải đi đánh răng, phiền lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-22.html.]
Doãn Văn Đan cũng không miễn cưỡng, dặn dò vài câu rồi nhẹ chân bước ra khỏi phòng. Khi trở về phòng ngủ, bà ấy vẫn không giấu nổi nụ cười rạng rỡ, sao mà con gái bà ấy lại ngoan ngoãn thế này cơ chứ! Trước đây là chưa giác ngộ, bây giờ thì đã giác ngộ rồi, học hành chăm chỉ hơn hẳn. Nghĩ tới nghĩ lui, bà ấy quyết định mỗi tuần sẽ tăng thêm một trăm tệ tiền tiêu vặt cho con gái.
Chương Vận Nghi vừa đoán mò vừa điên cuồng lật sách, cuối cùng cũng hoàn thành được một tờ bài kiểm tra. Cô vươn vai, cuối cùng cũng rảnh để nhìn điện thoại, thấy toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lý Gia Việt.
Chuyện này đều nằm trong dự liệu của cô. Nhìn những dòng tin nhắn lộn xộn kia cũng đủ biết là cậu ấy không thể chấp nhận sự thật này rồi. Thậm chí, để cô rút lại câu “Thôi bỏ đi”, cậu ấy còn hứa hẹn hết điều này đến điều kia. Con trai im lặng, con gái rơi lệ. Nhưng cô đã trải qua chuyện này một lần rồi, cô hiểu rõ hơn ai hết rằng, vào lúc này, cô tuyệt đối không thể mềm lòng được. Trừ phi cô còn muốn quay lại với cậu ấy, nếu không thì dù chỉ một tia hy vọng cũng không được để lại.
TBC
Cô đọc xong, rồi lại đặt điện thoại xuống chỗ cũ.
…
Từ khi sống lại đến nay, lần đầu tiên Chương Vận Nghi được ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc. Ánh nắng đã chiếu lên chăn, cô liếc nhìn đồng hồ, 10 giờ sáng. Kéo lê đôi dép, tóc tai bù xù bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy bố mình, Chương Chí Khoan, đang lau nhà. Nhìn thấy con gái thức dậy, ông ấy cười tươi hỏi: “Bố đã làm ồn đến con à?”
“Không ạ.” Chương Vận Nghi hít hít mũi. “Thơm quá đi mất!”
Chương Chí Khoan đáp: “Sáng sớm mẹ con đã đi mua bánh kẹp thịt bò với xôi nếp than rồi. Trong nồi còn có sủi cảo hấp, hủ tiếu xào cũng đang được giữ nóng đó.”
Chương Vận Nghi sớm đã đói meo hết cả bụng, thực ra là bị đói mà thức dậy, không nói nhiều, cô lập tức chạy đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng. Cô ăn không hết cũng chẳng sao cả, vì ở nhà đã có “máy dọn thức ăn thừa” — chính là bố cô.
“Đừng ăn no quá.” Doãn Văn Đan nhắc nhở. “Cẩn thận kẻo lát nữa ăn trưa lại không nổi. Sáng sớm nay ông nội con còn mang qua một ít thịt bò tươi qua nữa.”
“Ông nội đâu rồi ạ?” Chương Vận Nghi vừa cắn một miếng bánh bò, vừa lúng búng hỏi.
“Ông ấy không đợi nổi con thức dậy.” Chương Chí Khoan cũng đi đến bàn ăn. “Thu chân lên nào, ông nội con hẹn bạn đi đánh bài lúc 11 giờ rồi.”
Chương Vận Nghi thầm ngưỡng mộ.
Ông nội bà nội cô đều đã nghỉ hưu, sống ở căn nhà cũ gần đây, lịch trình mỗi ngày đều bận rộn mà vui vẻ.
“Hôm nay ăn trưa muộn chút đi ạ!” Cô nói. “Lát nữa con muốn ra ngoài mua chút đồ ~”
Doãn Văn Đan suy nghĩ một chút, rồi bảo: “Con nít con nôi mà mua cái gì, để bố con lái xe chở con đi.”
Chương Vận Nghi: “......”
Sau này dù cô có hai mươi bảy tuổi rồi, nhưng khi gặp người quen trên phố, mẹ cô vẫn sẽ nói là trong nhà còn có trẻ con đang chờ cơm.
Hiện tại cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi Chương Chí Khoan lau nhà xong, cầm chìa khóa xe, hai bố con đi ra ngoài. Đến siêu thị, Chương Vận Nghi không để bố đi theo nữa, mà cô tự vào trong, tìm một hộp cà phê đen hòa tan trên kệ hàng, rồi tiện thể mua thêm một hộp kẹo bạc hà the mát đến tận óc.