Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:37:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày nghỉ lễ, Chương Vận Nghi bị bố mẹ lôi từ căn hộ về nhà cũ. Cả nhà ba người trở lại nơi từng sống. Ngôi nhà mới cô mua cho bố mẹ được bàn giao vào mùa hè năm nay, đã được hoàn thiện nội thất sẵn, nhưng mà bố mẹ cô chê màu gạch lát xám xịt, không sáng sủa. Cứ do dự mãi, rồi họ đập hết những gì có thể, thuê thiết kế làm lại. Tháng trước vừa mới xong xuôi việc dọn dẹp vệ sinh, tạm thời chưa dọn vào ở được.

 

Cơm nước xong, cô lại tiếp tục ngủ bù. Khi tỉnh dậy thì đã là chiều tà, mắt nhập nhèm với tay lấy điện thoại, trốn trong chăn xem tin nhắn.

 

Gần Tết, những người xa quê đều trở về, có không ít người hẹn gặp cô.

 

Tin nhắn nhóm lớp 12-3 đã thu hút sự chú ý của cô. Trong lúc cô ngủ, nhóm đã spam hơn trăm tin nhắn. Cô lướt xem, hóa ra mọi người đã dần biết cô Triệu phải phẫu thuật. Có người đề nghị nhân dịp đi thăm cô thì tổ chức buổi họp lớp luôn.

TBC

 

Người thích náo nhiệt thì nhiều, nhưng người rảnh lại rất ít.

 

Cô đếm sơ sơ, chắc cũng chỉ khoảng mười người xác nhận rõ ràng. Nghĩ một lúc, cô lười biếng nhắn tin: [Tính cả tớ nữa, tớ cũng đi @Trần Khoát]

 

Vài phút sau, Trần Khoát hiện lên: [Được, @Tôn Khải Toàn, Tôn cục, Chương Vận Nghi cũng đi cùng]

 

Chương Vận Nghi nhìn kỹ, vỗ trán một cái.

 

Gì vậy trời, thời gian này gọi “lớp trưởng” quen mồm rồi sao? Rõ ràng người tổ chức là Tôn Khải Toàn, sao cô lại tag Trần Khoát làm gì chứ?

 

Đới Giai nhắn riêng cho cô: [Tớ đã tin rồi, bây giờ quan hệ của hai người tốt thật đấy, chúc mừng chúc mừng nha]

 

Chương Vận Nghi bình thản nhắm mắt: [Hì hì]

 

 

Trận tuyết này ở Giang Châu còn chưa tan, buổi họp lớp 12-3 vẫn diễn ra đúng hẹn. Hơn mười người, vừa đủ một phòng riêng. Giữa bữa ăn, Chu An Kỳ đỏ mặt lấy thiệp mời từ trong túi ra, phát cho từng người. “Mọi người đều đã hiểu rồi chứ? Thời buổi này nhận thiệp mời thật, chẳng khác gì người thân của tớ cả. Phải đến hết đấy nhé!”

 

Chương Vận Nghi mở thiệp, cười. “Tháng 4 mới cưới, mà tháng Giêng đã phát rồi hả? Gấp đến vậy sao?”

 

Chu An Kỳ cầm ly rượu đi đến chỗ cô, nghiêng người cụng ly với cô. “Tớ còn muốn cậu làm phù dâu cho tớ nữa cơ, nói rồi đấy nhé!”

 

Chương Vận Nghi trợn trắng mắt, liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng vẫn cầm ly uống vài ngụm rượu đỏ. “Làm phù dâu có phải gửi tiền mừng không?”

 

“Người khác thì tớ không lấy, nhưng cậu thì tớ nhất định phải lấy.” Chu An Kỳ nháy mắt. “Nói cậu nghe nha, phù rể đẹp trai cực, đúng kiểu cậu thích luôn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-210.html.]

“So với Thành Nham thì sao?” Chương Vận Nghi trêu ghẹo, rồi tự thấy lời này của mình quá buồn nôn. Không được, bây giờ Thành Nham trong mắt cô cũng chẳng còn đẹp trai nữa rồi.

 

Chu An Kỳ mắng cô một tiếng “đồ quỷ”, ngẩng lên nhìn quanh, đánh giá các bạn nam trong bàn, rồi dừng lại ở Trần Khoát đang xem điện thoại. “So với lớp trưởng thì cũng không kém cạnh đâu!”

 

Trần Khoát nghe thấy có người nhắc đến mình, ngẩng lên, lại chạm mắt Chương Vận Nghi.

 

Chương Vận Nghi bị sặc, mặt và cổ đều đỏ ửng, vội vàng nhìn anh.

 

Trần Khoát đang nhắn tin với khách hàng, không nghe họ nói gì, hỏi: “Gì vậy?”

 

Chu An Kỳ cười hì hì định lặp lại, nhưng nụ cười nhanh chóng cứng đờ, mày nhăn lại. Chương Vận Nghi bên cạnh trông rất hiền hòa, mặt mày dịu dàng, thực ra ở dưới bàn lại đang véo chân Chu An Kỳ sắp đến mức tím bầm.

 

“Có nói gì đâu mà.” Chương Vận Nghi cười cười.

 

Trần Khoát nhìn cô, cũng không hỏi thêm nữa. “Ừ.”

 

Tôn Khải Toàn còn muốn đặt phòng karaoke, nhưng bây giờ họ đã không còn là học sinh nữa. Mấy người phải tranh thủ thời gian để đi ăn tối, chỉ có thể kết thúc vội vàng. Lúc tan, ai đó đề nghị nếu tiện đường thì chở nhau về luôn.

 

“Chương Vận Nghi, nhà cậu vẫn ở Lệ Cảnh Hoa Uyển hả?” Tôn Khải Toàn lớn tiếng hỏi.

 

“Đúng rồi, sang năm mới dọn đi. Sao thế, cậu định chở tớ à?”

 

Tôn Khải Toàn chóng mặt xua tay. “Tôi vừa uống rượu rồi, còn đang trông chờ vào người khác chở đây này.”

 

Trần Khoát bất ngờ nhìn Chương Vận Nghi, suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: “Nhà tôi cũng gần đó, tiện đường, để tôi đưa cậu.”

 

“Thật á?” Chương Vận Nghi đang mặc áo khoác, ngạc nhiên không thôi.

 

“Đúng đúng đúng!” Má Tôn Khải Toàn ửng đỏ, hét to. “Tôi đã nhớ ra rồi, nhà anh Khoát cũng ở khu đó, Hồ Bàn Gia Viên thì phải.”

 

Chương Vận Nghi thấy đúng là kỳ diệu thật.

 

Cô đã học cùng anh mấy năm, thế mà lại chẳng ngờ nhà hai người lại gần như vậy.

 

Một bàn hơn mười người, ngoài Trần Khoát ra thì ai cũng ít nhiều gì đều dính chút rượu. Người lái xe đến gọi tài xế lái thay. Xe anh được săn đón, dù không tiện đường nhưng cũng có người xin ké đến trạm tàu điện ngầm. Dọc đường, người lần lượt xuống, dần dần chỉ còn lại hai người họ.

Loading...