Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:32:02
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi ngoại trừ “Thế ?”, “Thật hả?”, “Giỏi ghê” thì còn gì nữa chứ? Toàn là thằng nhãi mà thôi.

 

Quá trình kiểm tra an ninh diễn nhanh chóng.

 

Chương Vận Nghi cửa , đó đợi hai họ. Trần Khoát cho Vương Tự Nhiên một ánh mắt cảnh cáo, cả hai đều ngầm hiểu nhắc chuyện nữa. Ban đầu Vương Tự Nhiên còn tính hỏi xin cô kết bạn gì đó, nhưng Trần Khoát dội cho một gáo nước lạnh, nên cũng rảnh nghĩ đến nữa.

 

Ga hai tuyến.

 

Vương Tự Nhiên tuyến khác, tách khỏi bọn họ. Chương Vận Nghi và Trần Khoát một một , bước xuống thang máy.

 

Giờ , toa tàu quá đông nhưng cũng chỗ . Hai thanh vịn. Nếu là buổi chiều hôm nay, lẽ là Trần Khoát đeo tai , nhưng bây giờ cảm thấy chuyện đó cần thiết nữa. Chương Vận Nghi vẫn đang cố vắt óc để tìm chủ đề chuyện với , mà cũng đến mức lạnh nhạt, hỏi đáp.

 

Như Vương Tự Nhiên , đây đầu tiên gặp tình huống . Trước đây, cách giải quyết của đều là “tránh xa”. Nếu ai ý với , thì sẽ từ chối thẳng thừng, và cũng chẳng chuyện bạn bè gì cả. Từ chối xong là dứt khoát tránh né, thể để ý là để ý.

 

là do hiểu lầm. Anh nghĩ nhiều quá .

 

Vậy nên bây giờ, với , Chương Vận Nghi cũng chẳng khác gì mấy bạn học khác trong lớp, cần cố ý né tránh gì cả.

 

“Lớp trưởng, mua nhiều đề thi với sách tham khảo , kịp hết ?” Chương Vận Nghi hỏi .

 

“Nếu trạng thái thì vấn đề gì cả.”

 

“Thật hả? Giỏi ghê luôn !” Cô hề che giấu sự thán phục của . “Tớ đúng là vô dụng mà, mấy bài kiểm tra thầy cô phát còn chạy đua với thời gian mới xong...”

 

Cô thầm bổ sung trong lòng, còn “trợ lực” (chép bài), mới miễn cưỡng đối phó .

 

“Cũng bình thường thôi.” Trần Khoát đáp. “Thật thì đề bài cũng khác là mấy, quen .”

 

Không khác cái gì chứ?

 

Chương Vận Nghi thở dài trong lòng, về phía Trần Khoát, ánh mắt vô thức dừng trán . Cô thật sự đánh cắp hết IQ của quá. “Làm gì mà dễ như thế, bọn tớ đều ghen tị lắm đấy. Nếu thể đổi não, thì chắc chắn xếp hàng chờ đổi với lớp trưởng thể kéo dài từ đây đến tận nước Pháp luôn quá.”

 

Đỉnh cao của nịnh hót chính là thật lòng.

 

Không là Trần Khoát từng khen mặt, nhưng vẫn sững , đó chỉ nhạt một cái.

 

“À đúng , lớp trưởng, tớ thể hỏi thêm vài câu nữa ?”

 

“... Được.”

 

Chương Vận Nghi phát hiện bí quyết chuyện vui vẻ với ông chủ chính là về vấn đề học tập, đó tranh thủ nịnh nọt khen vài câu. Qua mấy trạm, kết quả vô cùng khả quan. Cô cảm giác quan hệ của với ông chủ hơn lúc chút xíu , ít nhất thì còn tích chữ như vàng như nữa.

 

điều khiến tiếc nuối chính là, dù cô là Trần Khoát giấu bí kíp gì, nhưng vấn đề là, mặc dù là học sinh giỏi thì cách học của họ cũng chỉ hợp với chính họ mà thôi.

 

Ít nhất thì bây giờ, cô vẫn thể hiểu nổi...

 

“Tớ đến trạm .”

 

Chương Vận Nghi cảm thấy kiếp diễn viên quần chúng vô danh tiểu cũng là vô ích. Ví dụ như, dù cô đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn thể duy trì biểu cảm “ giảng mà như cả mười năm sách”, thèm. Cô phất tay tạm biệt đầy tiếc nuối: “Tớ đây ~”

 

“Gặp .”

 

“Phải là mai gặp chứ.” Chương Vận Nghi ngọt ngào. Được , hôm nay chiến dịch nịnh bợ ông chủ thành công mỹ mãn.

 

Trần Khoát khựng , sửa lời: “Mai gặp.”

 

Nhìn cô bước khỏi toa tàu, chợt cảm thấy khát nước. Chắc là do hôm nay nhiều quá, mà tiếc là nước uống hết .

 

-

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-21.html.]

Khi về đến nhà, Chương Vận Nghi vẫn quen lắm. Vì trong trí nhớ của cô, mấy năm sống ở căn hộ nữa.

 

Kiếp cô cũng nên trò trống gì.

 

Ít nhất thì cô mua một căn nhà mới rộng hơn cho bố . Cũng chẳng trách nhiều chen chân giới giải trí, tiền kiếm thực sự là nhanh hơn những ngành khác. Một diễn viên nhỏ bé với lượng fan thoi thóp như cô, chỉ cần nhận một bộ phim thôi cũng cát-xê sáu con . Các sự kiện thương mại và quảng cáo cũng thể kiếm thêm chút tiền. Qua mấy năm, cô cũng tích cóp kha khá. Cũng cách nào đầu tư tài chính , nhưng lúc đó, phàn nàn rằng nhà cũ ít nắng, cô vung tay một cái, đưa bộ tiền cho bố , đặt cọc một căn hộ ở Giang Châu.

 

Bây giờ nghĩ , cô cũng thấy giỏi ghê chứ nhỉ!

 

 “Con gái về .”

 

Trên ghế sofa, một cặp vợ chồng mỗi chiếm một bên. Nghe thấy tiếng mở cửa giày, Chương Chí Khoan ngẩng đầu lên gọi một tiếng, tiếp tục cúi xuống tiểu thuyết điện thoại.

 

Doãn Văn Đan đang bấm điều khiển đổi kênh, liếc con gái một cái, sang chiếc đồng hồ treo tường, trong mắt lộ chút ý .

 

Cũng đúng giờ ghê, còn mười lăm phút nữa mới đến 10 giờ.

 

“Hôm nay ăn gì ngoài tiệm thế?” Doãn Văn Đan theo thói quen mà đặt câu hỏi.

 

Chương Vận Nghi cũng chớp mắt mà đáp ngay: “Mì rau xanh, thêm một quả trứng.”

 

Rất lành mạnh, thanh đạm cho dày.

 

Xin mẫu hậu cứ yên tâm.

 

Cũng hết cách , trong mắt bà Doãn, bất cứ thứ gì cô ăn bên ngoài đều là thực phẩm rác. Trước khi cô sống , hầu như cứ cách ngày là cô thấy tin nhắn gửi nhóm gia đình ba ——

 

[Sốc! Loại xx bán tràn lan ngoài thị trường, tuyệt đối nên ăn nhiều! Nguy hiểm thể gây tử vong!]

 

[Uống cà phê lúc bụng đói, uống nước đá buổi sáng, những thói quen c.h.ế.t cần đổi ngay!]

 

Và cả...

 

[Hãy dạy con bạn rằng, khi yêu đương và kết hôn, nhất định chọn ba kiểu gia đình !]

TBC

 

“Con tưởng đây là trẻ lên ba ?” Doãn Văn Đan cũng so đo với cô, đặt điều khiển từ xa sang một bên, tức giận hỏi: “Bây giờ đói bụng ?”

 

“Không đói bụng!”

 

Bố cô đều như cuốn cẩm nang nuôi heo trong tay . Về , chỉ cần cô khen một món ăn ngon, thì suốt một tháng tiếp theo, món đó chắc chắn sẽ xuất hiện bàn cơm nhà cô. Bố cô cũng thế, cô bao nhiêu là cô hai mươi mấy tuổi đầu , trưởng thành , còn thích ăn vặt như nữa, nào ngoài về, ông cũng mua một túi đồ trở về. Cô vô tình ăn dâu, thế là bố cô thể lái xe tận vườn dâu ở ngoại ô, hái hẳn một thùng xốp mang về.

 

Vậy nên, hỏi cô, vì về Giang Châu?

 

Vì bố ở đây, đó chính là lý do quan trọng nhất, cũng là duy nhất của cô.

 

“Bà xã ơi, đói .” Chương Chí Khoan xoa xoa bụng, mặt dày .

 

Doãn Văn Đan như thấy, chỉ sang với con gái: “Mau tắm ngủ sớm . Sáng mai ăn gì?”

 

Đối với Chương Vận Nghi, năm lớp 12 là một cột mốc quan trọng, bởi vì cô bắt đầu ở nội trú. Mà ở nội trú đồng nghĩa với việc mỗi tuần chỉ về nhà một đêm, cô thể “công chúa nhỏ” của gia đình trong một ngày! Chưa kể đến chuyện khi lên đại học, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè nghỉ đông về nhà, cô trở thành viên ngọc quý trong tay bố , ít nhất là thể nắm quyền trong nhà một thời gian.

 

Dù những ngày tháng đó thường kéo dài bao lâu đấy!

 

là công chúa nhỏ, thì đặc quyền đủ! Cô lập tức tít mắt, bẻ đầu ngón tay gọi món: “Sủi cảo hấp, bánh kẹp thịt bò, xôi nếp, mì xào trứng thật nhiều dầu, thêm thịt bò thái sợi nữa!”

 

Motto motto (nhiều nhiều ), cô đều thể ăn hết!

 

Doãn Văn Đan bật mắng: “Con là ma đói đầu thai !”

 

Mắng thì mắng, nhưng chắc chắn là bà nhất định sẽ đáp ứng con gái. Ai bảo con bé đáng ghét mỗi tuần chỉ về nhà một thôi chứ? Muốn ăn Mãn – Hán tịch cũng chiều nó thôi!

 

(*) Bữa tiệc Mãn – Hán tịch mệnh danh là đỉnh cao của yến tiệc Trung Hoa. Đây là đại yến kéo dài 3 ngày, vua Khang Hy tổ chức sinh nhật thứ 66 của và cũng là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Đây xem như là một kho tàng ẩm thực của Trung Hoa, là loại yến tiệc cung đình xa hoa kết hợp văn hoá ẩm thực của Hán và Mãn. Mãn Hán tịch mang nét đặc trưng của món ăn cung đình, mang nét tinh túy của ẩm thực địa phương. Ngoài , trong bữa tiệc yêu cầu những tiêu chuẩn cao nhất về nghi thức và sự tỉ mỉ của các món ăn.

Loading...