Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:37:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát vừa đến không lâu thì cô Triệu cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trở về phòng bệnh.

 

Sau ca mổ toàn thân, cô ấy được đánh thức. Giáo sư cũng dặn là tạm thời không được ngủ ngay, cần phải theo dõi thêm. Cô Triệu mơ mơ màng màng, rất muốn ngủ. Mỗi lần nhắm mắt thì chồng cô ấy lại lo lắng gọi, không cho cô ấy ngủ.

 

Cô ấy vừa bực vừa gấp: “Cho em ngủ đi! Chết thì thôi!”

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát nhìn nhau, đều đang nhịn cười. Gần hết giờ thăm nom, cả hai đến bên giường bệnh, cúi xuống nói vài câu với cô Triệu rồi chuẩn bị rời đi. Trên đường đến, ít nhiều gì thì họ cũng cảm thấy lo lắng, hiện giờ tảng đá trong lòng rơi xuống rồi, cả hai đều thoải mái nhẹ nhàng hẳn.

 

Họ không để con gái cô Triệu tiễn, cùng nhau xuống thang máy.

 

Trong thang, Chương Vận Nghi nhớ lại cảnh cô Triệu mắng chồng, vẫn cảm thấy buồn cười: “Không ngờ là cô Triệu cũng có mặt này.”

 

Trần Khoát nhịn không nổi, cười khẽ: “Thật đấy.”

 

Thang máy dừng ở tầng một, cửa từ từ mở. Hai người bước ra, tình cờ gặp một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ngáp. Còn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đó đã bất ngờ gọi: “Tiểu Khoát à?”

 

Chương Vận Nghi đứng bên cạnh Trần Khoát, ngạc nhiên nhìn anh, như dùng mắt dò hỏi, đây là người quen của cậu sao?

 

TBC

Trần Khoát nhận ra đây chính là bạn đại học của bố mẹ, hay tụ tập cùng nhau. Nhưng mà đã vài năm không gặp, thoạt đầu anh không kịp nhận ra. Bây giờ đã bình tĩnh lại, anh lịch sự cười: “Chú Lưu.”

 

Bác sĩ Lưu tò mò liếc nhìn Chương Vận Nghi một cái: “Sao lại đến bệnh viện thành phố vậy?”

 

“Có cô giáo nằm viện, nên bọn cháu đến thăm.” Trần Khoát kín đáo bước lên trước, cố chắn ánh mắt dò xét ấy. “Đêm nay là chú trực ạ?”

 

“Ừ ừ.” Bác sĩ Lưu lặng lẽ thò đầu ra. “Đây là…?”

 

“Bạn học của cháu.”

 

Trần Khoát lo Chương Vận Nghi sẽ cảm thấy không thoải mái, đành phải hơi thiếu lễ phép mà kết thúc chủ đề: “Chú Lưu, chú cứ bận đi ạ, bọn cháu có việc phải đi trước đây.”

 

Chương Vận Nghi theo Trần Khoát ra khỏi khu nội trú, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt tò mò bám theo như hình với bóng: “…”

 

“Xin lỗi.” Trần Khoát thấy cô im lặng không nói gì, nghĩ cô để ý chuyện vừa nãy, nên chủ động phá vỡ không khí.

 

Xin lỗi vì cái gì thì không cần nói quá rõ ràng, ai đã từng bị bố mẹ thúc ép kết hôn đều hiểu cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-208.html.]

 

“À, không sao đâu.”

 

Cô bật cười, chẳng hề để tâm: “Tớ hiểu mà, đều đã quen rồi.”

 

Trần Khoát nghe vậy thì khóe mắt cũng lóe lên ý cười. Không khí hơi ngượng ngùng ban đầu cũng tan biến trong tiếng cười của cô.

 

Còn bác sĩ Lưu thì vẫn đứng ngoài khu nội trú, cố rướn cổ ra ngoài nhìn theo.

 

Đêm dần khuya, nhìn chẳng thấy gì cả, ông ấy vui vẻ hớn hở gọi điện trêu bạn cũ. Vừa kết nối, ông ấy đã trêu ghẹo: “Gửi cho tôi bao lì xì hai trăm tệ, nếu không thì tôi thì sẽ không kể chuyện con trai cậu có thể đang yêu đương cho đâu nhé!”

 

 

“Không cần quét.”

 

Chương Vận Nghi thấy Trần Khoát giơ điện thoại định quét mã QR, vội vàng ngăn cản: “Tôi đã trả tiền đỗ xe rồi.”

 

Cô định đi tàu điện ngầm về, nhưng mặc dù cô Triệu rất buồn ngủ nhưng vẫn lẩm bẩm nhờ Trần Khoát đưa cô về. Anh đồng ý, ra khỏi khu nội trú lại đề nghị lái xe đưa cô về. Với anh thì cũng chỉ là đi thêm đoạn đường mà thôi, chuyện nhỏ ấy mà.

 

“Cậu biết biển số xe à?”

 

“Biết chứ.” Cô đi sau anh. “Dễ nhớ lắm mà, Giang AK822Y đúng không.”

 

“Ừ, đúng rồi.”

 

Chương Vận Nghi mở cửa ghế phụ ngồi vào, thắt dây an toàn: “Hay là cậu cứ thả tớ ở trạm tàu điện ngầm nhé?”

 

“Không cần.” Anh khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ. “Buổi tối tôi cũng không phải làm gì cả.”

 

“Vậy được, cảm ơn nha.”

 

“Không có gì.”

 

Chương Vận Nghi kiềm chế ý muốn nghịch điện thoại. Lúc này, cô thầm mừng vì họ từng là bạn học cũ, tìm chuyện để nói chẳng khó chút nào: “Sao hôm nay Phí Thế Kiệt lại không đến vậy?”

 

Hai người này thân nhau lắm mà.

Loading...