Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:36:59
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi: [[vui vẻ]]

 

Chắc cần trả lời nữa . Anh nghĩ .

 

-

 

Thứ hai.

 

Công ty trẻ, khí thoải mái. Ngoài vài phòng ban cố định thì giờ giấc của các nhóm khác khá linh hoạt, gò bó việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Có lập trình viên gần trưa mới ngáp dài đến quẹt thẻ.

 

Trần Khoát đến công ty tương đối sớm, rõ bàn việc của Chương Vận Nghi ở . Hỏi cô lao công xong thì đến chỗ việc của cô.

 

gần cửa sổ.

 

Bàn việc rối mà rối, kỳ lạ thật.

 

Anh đặt hai ngàn tệ tiền mặt lên bàn cô, lấy tập tài liệu cô để cạnh đó đè lên, định thì liếc mắt thấy cái cốc bên cạnh. Cốc thủy tinh in nổi bật ba chữ —

 

Tăng lương .

 

Cốc kiểu từng thấy , nhưng vẫn khiến nhướng mày khẽ.

 

Anh thu hồi ánh mắt, trở về văn phòng .

 

Căn hộ Chương Vận Nghi thuê ở gần công ty, mà vẫn đến sát giờ. Thứ hai đúng là sống bằng chết. Cô xách bữa sáng gói sẵn, vội vàng mở , quẹt thẻ đúng 8 giờ 59 phút, thở phào nhẹ nhõm một . Tạm thời bảo đảm tính mạng, oh yeah.

 

“Ăn gì ?” Đồng nghiệp bên cạnh đẩy ghế qua chỗ cô, hỏi. “ chạy đua với thần c.h.ế.t nên còn kịp mua sáng nữa hu hu hu.”

 

“KFC, ăn ?”

 

“Cảm ơn nha, tự nhiên thấy hết đói .”

 

Chương Vận Nghi lấy bánh panini và cà phê từ túi giấy , theo thói quen mà xem điện thoại, cắn một miếng thì suýt nghẹn.

 

Lại… là tin nhắn của ông chủ…

 

Trần Khoát: [Tiền mặt để bàn đấy.]

 

Cô gạt tài liệu , là tiền mới, vội vàng cất trong túi tote.

 

Ăn panini xong, uống cà phê nuốt trôi xuống, cô đáp: [Nhận [vui vẻ]]

 

Kệ !

 

TBC

Không trả lời nữa!

 

Nhân viên giờ đắm công việc.

 

Việc lặt vặt cuối năm ít. Bận xong gần 11 giờ hơn, cô khát nước, cầm cốc đến khu pha . Bất ngờ thấy Trần Khoát cửa sổ lớn uống sữa.

 

Anh giống ông chủ lắm.

 

Hay đúng hơn là mấy ông chủ ở đây đều giống.

 

Công ty bật điều hòa trung tâm, ấm áp. Anh mặc hoodie đen và quần thể thao xám, giày sạch như dính hạt bụi nào, trông giống sinh viên hơn. Tiếc là cô chẳng nhớ nổi thời cấp ba như thế nào, nhưng Đới Giai bảo vẫn đổi, vẫn như xưa.

 

Khu pha trải thảm, phát tiếng động. Cô định pha uống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-207.html.]

Cố gắng nhẹ tay tìm gói , nhưng vẫn phát tiếng động, khiến Trần Khoát đầu . Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu sáng cả khu pha , rọi lên tóc cô như phủ một lớp ánh sáng.

 

Thực cũng chỉ thoáng qua, chỉ vài giây thôi, nhưng khi thu mắt , Chương Vận Nghi cũng sang.

 

Hai ánh mắt chạm trong trung.

 

Cô cầm gói nho ô long, khóe môi cong lên, gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Trần.”

 

Trần Khoát gật đầu đáp , ai việc nấy, quấy rầy. Chương Vận Nghi máy lọc nước, rơi trầm tư. Sao vẫn nước nóng nữa chứ? Cô kiểu nước nóng thì , cô lý do nó trục trặc.

 

“Làm ?”

 

Một giọng vang lên lưng.

 

Cô vội vàng : “Không nước nóng.”

 

“Để xem thử.” Anh .

 

Cô nhường chỗ, cạnh. Anh mân mê một lúc thì xong, cô vui mừng ngạc nhiên : “Giỏi quá!”

 

Lời thốt , cô lập tức ngẩn , cũng ngẩn .

 

Tính cách cô vốn là như , chẳng bao giờ tiếc lời khen xung quanh. mà khen ông chủ thế , nhỉ?

 

Trần Khoát đáp: “Cũng bình thường thôi.”

 

Không thể phủ nhận, tình bạn học cũ, dù sâu nhạt, thì nhờ cùng trải qua thời học sinh, từng thấy non nớt, nên sẽ dễ hơn khác. Buổi sáng thứ bảy và thăm cô giáo khiến họ còn xa lạ nữa.

 

Đợi đến khi nước nóng, Chương Vận Nghi mở gói , rót nước . Hương nho và ô long thoang thoảng. Trần Khoát uống sữa xong, qua vứt rác, cũng ngửi thấy mùi hương.

 

-

 

Cô Triệu phẫu thuật thứ ba.

 

Chương Vận Nghi lỏm , ghi tạc trong lòng. Nghĩ thầm, nếu tan đúng giờ thì là cô qua thăm một chút nhỉ? Cô thu dọn túi xách, quàng khăn, rời khỏi công ty. Giờ tan tầm đông đúc, sợ kẹt xe, nên cô chọn tàu điện ngầm.

 

Tàu điện ngầm cũng chật, cô hết cả kiên nhẫn.

 

Ra khỏi trạm, bộ một đoạn đến bệnh viện. Chưa đến 7 giờ, vẫn còn trong giờ thăm nom. Cô nhớ giường của cô Triệu. Khéo thật, lúc cô đến, cô Triệu vẫn khỏi phòng mổ.

 

Con gái cô Triệu : “Giáo sư Trần nhiều ca một ngày, em từ chiều, chắc là đợi thêm.”

 

Chương Vận Nghi thấy cô còn bình tĩnh, nghĩ thầm, đúng là con gái cô Triệu khác!

 

cô vẫn đưa tay ôm nhẹ cô gái nhỏ hơn hai tuổi, đổi chủ đề, kể chuyện vui để an ủi: “Hồi chụp ảnh nghiệp, mấy đứa nghịch ngợm nhất lớp chị như phim, tung cô lên chụp một kiểu. Lần đầu chị thấy cô giáo tụi chị dọa sợ, thú vị lắm, cứ bảo tụi chị đỡ nổi cô .”

 

Con gái cô Triệu cũng hiểu dụng ý của cô.

 

Lúc “chuyện cũng quá nghiêm trọng” đều thể giảm bớt sự lo lắng và bất an của một con.

 

Hai đang trò chuyện, thì hành lang vang tiếng bước chân gấp gáp. Chương Vận Nghi nghiêng đầu, thấy Trần Khoát đang vội vã chạy tới.

 

Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là —

 

Chủ nhân của chiếc xe trị giá bảy chữ thì chứ, cuối cùng thì vẫn thua hành khách tàu điện ngầm cao quý thôi nhé!

 

Niềm tự hào lóe lên trong đầu, trong lòng cô vui thầm, mắt sáng rực, nụ rạng rỡ.

 

Trần Khoát khựng , lịch sự đáp cô.

Loading...