Hai tay Trần Khoát xách trái cây, cằm lướt qua tóc cô, chỉ đành cứng người đứng yên. Đến khi thang máy bớt người, anh mới khẽ thở phào khó nhận ra.
Thang máy lên tầng 11 thì dừng lại. Phí Thế Kiệt chẳng biết gì về chuyện vừa nãy, bước nhanh ra. Chương Vận Nghi vội vàng theo sau, còn Trần Khoát thì cố ý đi chậm vài bước. Bệnh viện đông, giường kín chỗ. Cô Triệu biết học sinh sẽ đến, nhưng khi gặp ba người thì vẫn không giấu được sự vui mừng.
Chồng và con gái cô Triệu ăn ý ra ngoài, nhường chỗ trước giường cho mấy cô trò trò chuyện.
“Thật ra cũng chẳng có gì cả.” Tinh thần cô Triệu rất tốt. “Không nghiêm trọng lắm, nên không nói các em biết. Giường bên vừa xuất viện, không tin thì các em cứ hỏi xem, cũng phẫu thuật này, từ nhập viện đến ra viện, bảy ngày, chỉ đúng bảy ngày thật!”
Trần Khoát không ngồi, mà đứng thẳng ở bên cạnh, bất đắc dĩ: “Nhưng vẫn là phẫu thuật mà cô.”
Cô Triệu liếc mắt nhìn anh một cái: “Em lắm lời nhất đấy.”
Chương Vận Nghi chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Cô biết ông chủ là bạn học cấp ba, nhưng không có cảm giác chân thực. Có lẽ là do đã tốt nghiệp lâu quá, hoặc là thời học sinh họ cũng chẳng thân thiết, chỉ có tiếng mà không có miếng. Nhưng giờ phút này, cô lại như trở lại lớp 12-3.
Ồ…
Anh là lớp trưởng, là Trần Khoát đấy.
Đang ngẩn ngơ, cô Triệu lại đột nhiên gọi cô: “Chương Vận Nghi, còn em, đã có bạn trai chưa?”
Trở về hiện thực.
Chương Vận Nghi bày ra vẻ mặt khổ sở, cầu xin: “Cô ơi, hay là cô cứ tiếp tục dạy tụi em đi, em thà nghe bài giảng còn hơn.”
Biểu cảm cô quá buồn cười, đến mức Trần Khoát cũng bị chọc cười, trên mặt thoáng nụ cười nhạt.
…
Cô Triệu đang nằm viện, họ không tiện ở lâu. Xác định ngày phẫu thuật xong thì chuẩn bị rút quân. Biển chỉ dẫn dưới tầng dán mã QR thanh toán đỗ xe. Chương Vận Nghi nhanh nhẹn quét mã, hỏi: “Biển số xe chúng ta là gì vậy?”
Phí Thế Kiệt đang mải nhắn tin, không nghe kịp.
Trần Khoát đi trước dừng bước, quay lại, hiểu ý cô. Nghĩ đỗ xe chắc cũng chẳng mất bao nhiêu, anh nói: “Giang AK822Y.”
“Ok!”
Chương Vận Nghi nhanh tay nhập biển số, trả tiền: “Trên này bảo 15 phút nữa sẽ rời bãi.”
“Ừ.”
“Gì vậy gì vậy?” Phí Thế Kiệt vội vàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-205.html.]
“Ngày nào cũng cúi đầu chơi điện thoại.” Trần Khoát liếc cậu ấy một cái. “Cổ cậu không đau mới lạ.”
Chương Vận Nghi thầm “á” một tiếng trong lòng, lập tức khóa màn hình điện thoại lại, cảm giác như bị mắng lây…
Phí Thế Kiệt chẳng quan tâm: “Thời buổi này, người trẻ tuổi chúng ta ai mà chẳng đau cổ chứ? Đúng không, chị đại?”
“Thật ngại quá, tớ thì không!” Có lẽ là qua một buổi sáng chung đụng, Chương Vận Nghi cũng thoải mái hơn. “Không chung hội với cậu đâu.”
“Thế thì chung hội với ai?” Phí Thế Kiệt cười lớn, chỉ cô rồi chỉ Trần Khoát. “Với cậu ấy hả?”
Trần Khoát gạt tay Phí Thế Kiệt ra: “Lên xe đi, người trẻ tuổi.”
Chương Vận Nghi nhịn cười.
TBC
Sau khi lên xe, Phí Thế Kiệt thắt dây an toàn, quay sang hỏi cô: “Hay là chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”
Vốn dĩ con gái cô Triệu cũng muốn mời họ đi ăn, nhưng họ không muốn làm phiền. Ai cũng biết nhà có người nằm viện chờ phẫu thuật, việc lớn việc nhỏ đều chất đống, nên đều đồng lòng từ chối khéo.
Lý do là ba người họ phải về công ty tăng ca…
Nhớ lại cảnh con gái cô Triệu định phàn nàn công ty vô nhân tính, rồi nhớ ra Trần Khoát chính là ông chủ, lại nuốt lời lại, Chương Vận Nghi thầm cười lớn trong lòng.
“Thôi thôi.” Chương Vận Nghi mặt không đổi sắc mà nói dối. “Tớ đã có hẹn rồi.”
Đùa à, ai mà lại muốn ăn cơm với ông chủ chứ.
Phí Thế Kiệt tò mò hỏi thăm: “Cũng là xem mắt hả? Cùng cảnh ngộ rồi. Hay là cậu nói tôi nghe điều kiện của cậu đi, tôi biết mấy anh chàng độc thân, trẻ tuổi có triển vọng, tha hồ chọn.”
Chương Vận Nghi: “…”
Lại nữa rồi!
Cô kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt: “Tổng giám đốc Phí, xin đừng tọc mạch đời tư nhân viên nữa, cảm ơn.”
Phí Thế Kiệt đã quen kiểu nói chuyện này của cô, định trêu thêm thì người ngồi ghế lái đang chuyên tâm lùi xe, lái xe ra ngoài lại bất ngờ lên tiếng, cắt ngang: “Tổng giám đốc Phí, mở chỉ đường lên.”
…
Theo yêu cầu của Chương Vận Nghi, Trần Khoát thả cô ở trạm tàu điện ngầm gần nhất, bình thản liếc cô một cái, nhẹ nhàng đạp ga, hòa vào dòng xe. Đi được một đoạn đường, anh chậm rãi nói: “Những gì tôi nói với cậu, cậu quay đầu một cái là quên luôn rồi hả?”
Lúc đầu Phí Thế Kiệt còn không hiểu, vài giây sau mới ngộ ra: “Tôi đâu có nói cậu đâu, tôi nghĩ đến lão Vương cũng chưa có bạn gái mà?”
Trần Khoát im lặng một lúc, mắt nhìn thẳng, cảnh cáo: “Cậu đừng xen vào chuyện người khác nữa.”
Chương trướcChương tiếp