Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:35:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phí Thế Kiệt kéo cửa sổ xuống, gọi lớn: “Chị đại, bên này nè!”
Chương Vận Nghi đứng ở bên xe, hơi cúi người, một lọn tóc rơi xuống má. Cô khẽ mỉm cười, chào hỏi rất tự nhiên: “Chào tổng giám đốc Trần, chào tổng giám đốc Phí.”
“Đâu phải đang trong giờ làm việc đâu.” Phí Thế Kiệt cười tủm tỉm, “Bạn học cũ, gọi tên đi chứ.”
Cô không gọi được.
Chương Vận Nghi cũng chẳng để bụng lắm. Đối với Phí Thế Kiệt thì còn đỡ, chứ đối diện với gương mặt của Trần Khoát, cô thật sự không thể...
Trần Khoát bình thản gật đầu, xem như đáp lại cô.
Lúc này Chương Vận Nghi mới mở cửa xe, ngay ngắn ngồi vào ghế sau.
Phí Thế Kiệt quay đầu lại nói chuyện với cô, “Cậu chuẩn bị nhanh thế, sáng thứ bảy mà dậy sớm vậy à?”
Nếu cậu ấy nhớ không nhầm thì từ lúc cô gửi định vị đến bây giờ, hình như còn chưa đầy hai mươi phút nữa.
Có Trần Khoát ngồi trên xe, Chương Vận Nghi không dám thoải mái trêu đùa với Phí Thế Kiệt. Hơn nữa, đây còn là cơ hội trời cho, việc cô là bạn học cũ của ông chủ đã giúp cô dẫn trước một bước từ trên vạch xuất phát rồi. Dù hôm nay là thứ bảy, nhưng cô cũng chẳng ngại thể hiện một chút tinh thần yêu nghề.
Cô mỉm cười, “Bây giờ tớ không ngủ nhiều như trước nữa, cũng sợ không kịp xem tin nhắn trong nhóm công việc, làm lỡ việc chính.”
Cô không dám nói quá lên.
Nhưng sự thật là — hai người này chẳng phải bạn trai cô, càng không phải đối tượng có thể phát triển mối quan hệ, nói thẳng ra thì cũng chẳng khác gì đồng nghiệp cả. Cô lười trang điểm lắm, cứ để mặt mộc ra ngoài, đương nhiên là sẽ nhanh hơn rồi.
Phí Thế Kiệt xem như cũng hiểu cô đôi chút, trong lòng thầm cười khẩy hai tiếng.
Còn tin nhắn trong nhóm công việc nữa chứ? Sợ là cuối tuần nhìn thấy thì đã tức đến chửi thề trong nhà rồi ấy chứ.
Trần Khoát chỉ nói nhiều hơn trước những người bạn thật sự thân thiết. Bây giờ trong xe có thêm một người không quá quen thuộc, vừa là bạn học cũ, vừa là nhân viên, nên anh gần như trở thành tấm phông nền, không nói một lời nào.
“Tình hình cô Triệu thế nào rồi?” Chương Vận Nghi lo lắng hỏi.
“Không biết nói sao nữa.” Phí Thế Kiệt trầm xuống, “Bọn tôi cũng chưa nói với mấy người trong lớp, sợ làm cô ấy khó chịu. Hôm qua Trần Khoát gọi cho con gái cô ấy, nghe nói rằng nghi ngờ là có vấn đề về tuyến giáp, cần phải phẫu thuật.”
Chương Vận Nghi cũng thấy nặng lòng, “Chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?”
“Không sao đâu.” Trần Khoát nãy giờ ít nói bỗng nhiên lại cất lời.
Không hiểu sao, dù chỉ là ba từ ngắn gọn, nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có lẽ là do ấn tượng của cô về anh, trong những năm cấp ba, anh luôn là lớp trưởng đáng tin cậy, bây giờ lại là một ông chủ vững vàng ổn định.
Anh đã nói là không sao, vậy thì chắc chắn là không sao.
Cô thở phào một hơi, mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi!”
“À đúng rồi, có cần mua gì không?” Cô lại hỏi, “Tớ không có kinh nghiệm mấy, hay là gửi phong bì luôn?”
Mặc dù năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có cảm giác như chỉ có tuổi tác là tăng lên, còn lại chẳng lớn hơn chút nào. Chuyện quan hệ xã giao trong nhà đều là do bố mẹ cô lo liệu cả. Ở Giang Châu, cô nhớ là khi đi thăm bệnh thì thường đưa phong bì đúng không?
Nhưng vấn đề là…
Bây giờ ai cũng dùng thanh toán điện tử, cô không quen xài tiền mặt, mà tìm khắp nơi trong nhà, trong ví cộng lại chắc cũng không đến năm trăm tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-203.html.]
Phí Thế Kiệt nhìn sang Trần Khoát.
Trần Khoát im lặng mấy giây rồi hỏi cô, “Cậu muốn ra ngân hàng rút tiền à?”
“Nếu tiện thì...” Cô đáp.
“Ừm.”
Trần Khoát trao đổi ánh mắt với Phí Thế Kiệt, cậu ấy lập tức hiểu ý, chuẩn bị định vị lại, hỏi Chương Vận Nghi, “Cậu muốn đến ngân hàng nào?”
“Để tớ xem đã —”
Bởi vì đi vội quá nên cô cũng không nhớ mình mang theo thẻ nào. Cô hay tự trêu mình là bản thân có đủ loại thẻ ngân hàng, chẳng phải cũng tính là phú bà sao?
Cô mở túi, lục tìm ví tiền, nghĩ ngợi một chút, “Ngân hàng nào tiện thì đi ngân hàng đó đi.”
Phí Thế Kiệt tìm kiếm quanh đây, “Ngân hàng Chiêu Hành nhé?”
“Được đấy!”
May là chỉ cách chưa đến hai cây số. Trần Khoát lái xe đến nơi, dừng trước cửa ngân hàng rồi cởi dây an toàn, ra hiệu cho Phí Thế Kiệt, “Ở đây không đỗ được, cậu lái xe, đi vòng một vòng rồi quay lại đón bọn tôi.”
“Còn cậu thì sao?” Phí Thế Kiệt hỏi.
Trần Khoát nhìn cậu ấy, “Tôi cũng không có tiền mặt, cậu có không?”
Phí Thế Kiệt ngẩn người, “Thế cậu rút nhiều một chút, chia cho tôi luôn.”
TBC
Trần Khoát không trả lời, vòng qua đầu xe, đi theo sau Chương Vận Nghi vào khu vực cây ATM. Gần cuối năm quá bận rộn, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện này, may mà có cô nhắc đến.
Cây ATM ở đây chỉ có ba máy.
Một cái dán giấy thông báo đang sửa chữa.
Hai cái còn lại đều có người dùng.
Chương Vận Nghi đứng đợi bên ngoài, Trần Khoát thì xếp hàng trước một máy khác, cả hai gần như đứng trên cùng một đường thẳng.
Cô cúi đầu nhìn đôi bốt của mình, khóe mắt liếc thấy đôi giày của anh, lập tức thu hồi ánh nhìn, trong lòng hét lên: Aa a a a! Nói chuyện đi, nhưng chẳng biết nói gì cả. Không nói chuyện thì lại thấy ngượng ngùng quá. Cô có nên nói gì đó không nhỉ?
Dù chỉ để tạo cơ hội phát triển sự nghiệp trong tương lai thôi cũng được mà! Cái miệng này, nhanh mở ra đi chứ!
Nghĩ đến đây, cô hắng giọng, quay đầu nhìn Trần Khoát. Có lẽ vì tiếng hắng giọng của cô khiến anh để ý, nên anh cũng quay sang nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau.
Một giây sau, anh bình thản rời mắt đi.
“Ừm... Hay lát nữa mua thêm giỏ trái cây nhé?” Cô gượng gạo mở lời.
“Sao cũng được.”
Thế là cuộc hội thoại lại bị cắt ngang.
Khác với hai người đang lúng túng ngoài kia, Phí Thế Kiệt lái xe vòng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi tự hoài nghi chính mình — có phải là cậu ấy thật sự có vấn đề gì không, hay là bị gia đình thúc cưới đến phát bệnh rồi? Sao cậu lại thấy hai người này thật sự rất xứng đôi nhỉ?