Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:35:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chúng ta đi dạo chút nhé?” Trần Khoát cũng hồi hộp, hồi hộp như cái đêm Lễ Tình Nhân anh lấy hết can đảm để tỏ tình, không dám nhìn thẳng vào mắt cô vậy.

 

“Được chứ.”

 

Hu hu hu c.h.ế.t rồi!

 

Trường chẳng thay đổi gì nhiều cả. Đi qua tòa nhà dạy học, Chương Vận Nghi muốn xoa dịu sự căng thẳng, nhìn quanh khắp nơi, dừng lại ở chiếc máy lạnh treo tường, kéo tay áo anh, hất cằm chỉ về phía đó: “Quá đáng thật, đợi bọn mình tốt nghiệp rồi mới lắp đủ thứ!”

 

Trần Khoát mỉm cười: “Anh nhớ hồi đó em hay kêu ký túc xá lạnh mà.”

 

“Đừng nói là bây giờ ký túc xá đã có lò sưởi nhé, em chịu không nổi đâu.” Cô hậm hực. “Đã khổ thì phải khổ chung chứ.”

 

“Không biết, chắc không có đâu.” Anh vẫn câu cũ: “Mùa đông ở Giang Châu cũng không lạnh lắm.”

 

“Hừ.”

 

Cô nghĩ, hôm nay là ngày đặc biệt.

 

Không được mắng, không được lườm.

 

Hai người nắm tay đi dưới khu ký túc xá. Ký ức xưa như bộ phim chiếu chậm trước mắt. Đúng là may mắn, họ có quá nhiều kỷ niệm chung.

 

Đêm nay bầu trời đẹp lạ thường, trên cao là cả một dải sao, ngẩng đầu lên là có thể dễ dàng nhìn thấy chòm sao Bắc Đẩu.

 

Sân vận động vắng tanh không một bóng người.

 

Chương Vận Nghi kín đáo nhìn quanh. Cô biết tính cách của anh, nếu cầu hôn, anh sẽ không để người khác vây xem, cũng chẳng làm rình rang. Nhưng hoa đâu? Giấu ở chỗ nào nào?

 

Cả nhẫn nữa, giấu ở đâu thế?

 

TBC

Lỡ bị ai nhặt mất thì sao? Lo lắng quá đi mất.

 

Ánh mắt cô khẽ liếc xuống túi quần anh, trống rỗng, phẳng phiu, không giống như đang chứa đồ.

 

Anh định lấy thẳng nhẫn ra, không hộp luôn à?

 

Bước lên đường chạy nhựa, Trần Khoát nhớ lại cuộc thi chạy 1500 mét ở đại hội thể thao. Chính ánh mắt cô đã tiếp sức cho anh, và bây giờ cũng vậy. “Anh muốn làm ảo thuật cho em xem.”

 

Nghe thấy câu này, cô theo bản năng mà bật cười thành tiếng, được thôi, phối hợp với anh một chút vậy. Dùng đầu ngón chân đoán cũng biết là anh sẽ biến ra chiếc nhẫn. Cô bao dung nói: “Được, vậy anh biến đi!”

 

Mấy năm nay, để làm cô vui, Trần Khoát đã từng nghiêm túc học vài trò ảo thuật.

 

Không còn là cậu thiếu niên vụng về chỉ biết biến ra kẹo dừa ngày nào nữa.

 

Họ cũng giống như bao cặp đôi khác, cũng có lúc cãi vã, giận dỗi. Có lần cô bị anh chọc tức đến mức suýt nữa thì thốt ra hai chữ “chia tay”. Anh nhận ra, lặng lẽ ôm cô thật chặt, không cho cô nói ra hai chữ đó.

 

Cô biết, anh rất muốn kết hôn.

 

Thật ra anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, cả vật chất lẫn tinh thần. Chỉ là cô vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng. Họ là người yêu thân thiết nhất, đương nhiên là anh cũng hiểu lòng cô. Khi bị trêu sao vẫn chưa cưới, anh luôn lấy cớ “bận quá” để lấp li3m.

 

Anh ngốc thật đấy.

 

Nhưng cũng thật sự rất yêu cô.

 

Cô cười, Trần Khoát thở phào nhẹ nhõm. Anh không chọn trò ảo thuật phức tạp, mà dùng lại chiêu đầu tiên lúc ở ngoài hành lang lớp học, vụng về đến mức cô chỉ có thể nhân nhượng lắm mà cho ba điểm. Lúc đó cô cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng bây giờ lại chăm chú nhìn theo, sợ sẽ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-201.html.]

Đến khi anh mở tay ra trước mặt cô.

 

Cô sững sờ, ngỡ ngàng nhìn viên kim cương trần lấp lánh, to đùng trong lòng bàn tay anh.

 

Không phải là nhẫn sao??

 

“Em…”

 

Trần Khoát vẫn giống như năm ấy, giả vờ bình tĩnh, nhưng ai cũng thấy anh vô cùng căng thẳng. Giọng anh khô khốc: “Nếu em đồng ý kết hôn, thì chúng ta sẽ đi thiết kế thành nhẫn cưới. Nếu em… chưa muốn kết hôn sớm thì làm thành món trang sức khác, gì cũng được.”

 

Viên kim cương này không phải là dành cho hôn lễ, mà dành cho tình yêu.

 

Anh để cô quyết định.

 

Mắt Chương Vận Nghi ánh lên hơi nước, anh chọn thời điểm cô không ngờ đến nhất, dùng cách không ngờ đến nhất để cầu hôn. Cô biết cả đời này, mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.

 

Viên kim cương lớn thế này, dĩ nhiên phải là của cô rồi!

 

Phải là của Chương Vận Nghi này!

 

Một lúc sau, cô đưa tay nhận lấy, nghiêng đầu ngắm nghía, nhân cơ hội che đi đôi mắt long lanh của mình. Như sợ ai cướp mất, cô siết chặt tay, không nhìn anh, nhẹ nhàng buông một câu: “Ông xã ơi, đi thôi ~”

 

Nói xong câu này, cô quay lưng bước ra khỏi sân thể dục, trong khoảnh khắc quay người rời đi kia, khuôn mặt cô đã không thể kìm nén được ý cười.

 

Trần Khoát đứng chôn chân tại chỗ.

 

Anh tưởng là mình đã nghe nhầm, hoàn toàn ngây ra, ngẩn ngơ.

 

Đến khi Chương Vận Nghi sắp bước lên bậc xi măng, anh mới chạy theo, đi ngay sau cô, cố gắng ý ho khan để gây chú ý.

 

Cô hất cằm, giả vờ như không nghe thấy gì cả.

 

Bỗng nhiên anh nắm lấy tay cô, từ sân vận động ra cổng trường, quấn quýt suốt đường. Hiếm khi thấy anh lằng nhằng vậy, cứ đòi cô gọi lại lần nữa.

 

Nửa đêm, Đới Giai ngồi hóng kết quả cầu hôn.

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát đồng thời đăng vòng bạn bè:

 

[Đổi một danh phận, tiếp tục yêu nhau, mãi mãi yêu nhau.]

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Truyện đã chính thức khép lại.

 

Cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt thời gian qua.

 

Đã đến lúc nói lời tạm biệt với Vận Nghi và Trần Khoát, vừa lưu luyến vừa nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng viết xong câu chuyện của họ rồi.

 

Tôi có tình cảm đặc biệt với thể loại thanh xuân vườn trường. Chỉ khi có cảm nhận mới về tuổi trẻ, tôi mới bắt tay vào viết. Nó quá đặc biệt, bởi vì tôi từng trải qua thời học sinh, và tôi tin độc giả đọc truyện cũng có người đang sống trong giai đoạn đó, cũng đã từng như tôi.

 

Vì vậy, viết ra để được đồng cảm thật sự là chuyện rất khó.

 

Con người không thể vừa sở hữu thanh xuân vừa thấu hiểu nó, trừ Chương Vận Nghi.

 

Dù sao thì, tôi rất vui vì các bạn thích Vận Nghi, thích Trần Khoát, thích từng nhân vật trong truyện.

 

Chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc!

Loading...