Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:33:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Khoát nhẹ nhàng gật đầu, trò chuyện vài câu rồi kết thúc. Đồng nghiệp của cô cũng vội về nhà sau giờ làm. Anh thích cảm giác này, người quen anh đều biết đến cô, và người quen cô cũng biết đến anh.
Tan làm sớm là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Chương Vận Nghi cảm thấy mọi người đều vô cùng đáng yêu, đặc biệt là Trần Khoát đang đợi cô ở bãi đỗ xe. Trên đường đi, cô tươi cười rạng rỡ chào hỏi đồng nghiệp. Ở đâu có người, thì ở đó khó tránh chuyện thị phi, nhưng cô vô cùng may mắn, hiện tại chỉ toàn gặp người dễ mến. Công việc bận rộn nhưng đầy ý nghĩa, khiến cô luôn tràn ngập mong chờ.
Gặp đồng nghiệp đi công tác ngoài về, cô dừng chân trò chuyện đôi câu.
“Chương à, đợi một chút, hôm nay cậu tự lái xe về hay bạn trai đến đón thế?”
Câu hỏi này khiến cô cảm thấy hơi lạ. “Làm sao vậy?”
“Nếu cậu tự lái về, thì đợi tôi chút, chở tôi ra ga tàu điện ngầm được không?”
“Được chứ!” Cô đồng ý ngay. “Nhưng hôm nay anh ấy đến đón tôi, đi cùng luôn không?”
Đồng nghiệp xua tay, trêu chọc cô: “Thế thì vẫn thôi khỏi đi, tôi đã ăn no rồi, không muốn ăn thêm cơm chó nữa đâu.”
Cô nhớ lại lúc mới vào đài truyền hình tỉnh, mấy đồng nghiệp nam độc thân từng để ý đến cô. Nhưng rồi bạn trai cô luôn xuất hiện rất đều đặn. Ban đầu, mọi người cứ tưởng là anh đến để canh gác, lâu dần mọi người mới hiểu, không phải đến thị uy, mà là chuyện thường ngày.
Chương Vận Nghi bật cười, vỗ nhẹ tay cô ấy: “Cái cậu này!”
Hai người đùa nhau vài câu rồi vẫy tay chào tạm biệt. Chương Vận Nghi vừa bước xuống bậc thang, chưa đi được mấy bước đến bãi xe, thì đã thấy Trần Khoát đứng đợi bên xe từ xa. Anh luôn vậy, lúc chờ cô, hiếm khi ngồi trong xe.
Cô còn chưa kịp đến gần, thì anh đã bước tới, nhận lấy túi xách, ôm vai cô dẫn về phía xe. “Có mệt không?”
“Hỏi thừa! Mệt muốn chết, chẳng muốn sống nữa!”
Nghe giọng cô tràn đầy sức sống thế kia, anh nghĩ cô chắc chắn vẫn còn sống được nhiều năm nữa lắm.
Hai người lên xe. Trong hộp đựng đồ giữa ghế là túi bánh sừng bò được đóng gói cẩn thận. Sau một ngày làm việc kiệt sức, cô đã đói meo, vội mở túi, cắn một miếng lớn, mặt mày thỏa mãn: “Ngon quá đi mất!”
TBC
Trần Khoát rất thích nhìn cô ăn, ngắm mãi không chán. Đến khi cô nhắc, anh mới thong thả khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ. Điểm đến trên phần hướng dẫn chỉ đường không phải là nhà họ, mà là căn hộ mới của Chu An Kỳ và Thành Nham, hôm nay họ mời mấy người bạn đến ăn tân gia.
“Dừng ở đầu đường chút nhé, em đã đặt một bó hoa rồi ~” Cô nhanh chóng ăn hết bánh, nhớ ra việc chính, vội vàng nói.
“Ừ.”
Trần Khoát biết cô nói đến tiệm hoa nào. Thỉnh thoảng anh cũng mua hoa ở đó. Anh tấp xe vào lề, cô không để anh đi cùng, mà tháo dây an toàn, nhẹ nhàng bước xuống. Mùa hè, cô mặc áo phông trắng thoải mái, quần jeans bạc màu, chân đi đôi giày thể thao cùng loại với anh.
Đơn giản vậy thôi mà vẫn thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Khi cô quay lại tầm mắt anh, trong tay đã ôm một bó hoa rực rỡ. Mặt trời vẫn chưa lặn, ánh hoàng hôn trải dài, cô cúi đầu ngửi hoa, khóe môi nở nụ cười, tâm trạng rõ ràng là rất tốt. Khi bước về phía anh, mái tóc cô bay nhẹ.
“Nhìn em làm gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-199.html.]
Chương Vận Nghi đặt hoa ở ghế sau, sau khi ngồi vào chỗ một lần nữa, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, còn tưởng là khóe miệng mình dính vụn hạt dẻ cười. Cô định với tay mở gương trên tấm che nắng, nhưng còn chưa kịp làm thì anh đã đặt tay ra sau gáy cô, kéo cô lại gần. Sau đó nụ hôn của anh đã ập đến, anh hôn sâu, như muốn nếm thử xem bánh sừng bò ngon đến mức nào, hôn đến tận cùng.
Khác với vẻ ngoài ngày càng điềm tĩnh, trưởng thành của anh, nụ hôn của anh lại chẳng bao giờ nhẹ nhàng cả, thường khiến cô không đỡ nổi.
Chuyện này làm cô nhớ đến cậu thiếu niên mười tám tuổi ở công viên, chỉ biết cẩn thận chạm môi một cách ngây ngô vụng về.
Đẩy không ra, cô đành phải vòng tay qua vai anh, nhắm mắt đắm mình trong nụ hôn mãnh liệt ấy.
Hậu quả là họ suýt nữa thì bị muộn giờ. Xuất phát sớm nhất, đến nơi muộn nhất. Bạn bè cũng chẳng thấy lạ gì nữa, Chu An Kỳ nhận bó hoa từ tay Chương Vận Nghi, rộng lượng nói: “Nể mặt bó hoa này, tớ cũng không chấp nhặt với cậu nữa.”
“Bọn tớ đâu có đến muộn…”
“Đến sát giờ chính là đến muộn rồi!”
Trần Khoát mang theo một chai rượu vang đỏ lâu năm, xem như quà chuộc lỗi.
Bây giờ Thành Nham đã mất đi vẻ ngang tàng thời học sinh, trở nên rất nghi gia nghi thất. Nhận lấy chai rượu, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là giấu đi, rồi lén thay bằng chai rượu 98 tệ mua ở siêu thị.
Tôn Khải Toàn tinh mắt phát hiện ý đồ xấu xa của cậu ấy, hét lên: “Thành Nham, đừng hòng đánh tráo!”
Thành Nham tỉnh bơ: “Đều là rượu ngon cả, đương nhiên là phải dâng lên rồi.”
Chu An Kỳ che mặt, cảm thấy xấu hổ thay cậu ấy.
Chương Vận Nghi cười nghiêng ngả, Trần Khoát ôm vai cô dẫn vào rửa tay. Khi quay ra, cuộc chiến đã có kết quả. Trên bàn ăn, ngoài chai rượu 98 tệ ra, còn bày đầy món ngon, màu sắc hấp dẫn, khiến ai cũng thèm thuồng. Vừa ăn vừa trò chuyện, như trở về thời học sinh không lo không nghĩ vậy.
Tôn Khải Toàn nhấp một ngụm bia lạnh, thuận miệng nói: “Chị đại à, lát nữa cho tôi đi ké xe hai người về nhé.”
Đầu năm nay, Chương Vận Nghi và Trần Khoát cũng dọn vào nhà mới, gần chỗ Tôn Khải Toàn ở, đúng là rất có duyên.
Chương Vận Nghi gật gật đầu, không rảnh trả lời cậu ấy, mải mê ăn tôm hùm đất do Thành Nham nấu, ngon đến mức nếu cô nói nhiều thêm một câu là sẽ bị bớt đi một phần ăn vậy. Vỏ tôm chất thành một ngọn núi nhỏ trong bát, cay đến hít hà mà vẫn không thể dừng lại được.
Trần Khoát thỉnh thoảng lại rót nước ép trái cây cho cô. Nghe đoạn đối thoại giữa cô và Tôn Khải Toàn, anh đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, nghiêng người lấy điện thoại. Nhân lúc cô còn đang mải ăn, anh nhắn tin cho Tôn Khải Toàn ngồi đối diện: [Trò chuyện chút, qua điện thoại, đừng lên tiếng.]
Tôn Khải Toàn cảm nhận điện thoại rung trong túi, mặt xị ra, càu nhàu: “Phiền c.h.ế.t mất, đã tan làm rồi mà vẫn không yên thân!”
Cậu ấy vừa tháo găng tay dùng một lần ra, vừa than vãn với mọi người.
Dù người ta nói tận cùng vũ trụ là công việc nhà nước, nhưng cái tận cùng ấy cũng đầy rắc rối.
Mở khóa điện thoại, cậu ấy ngẩn ra. Tin nhắn từ Trần Khoát. Cậu ấy cũng không hỏi là có chuyện gì, tự động bỏ qua tin nhắn đầu, bởi vì tin sau kèm một bao lì xì, 200 tệ tròn. Cậu ấy nhanh chóng ấn nhận lấy.
Cậu ấy lập tức cười tươi như hoa, khuôn mặt lộ rõ vẻ được tiền tài chữa lành, nhắn lại: [Anh Khoát, sao thế?]