Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:33:09
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi thành công việc xong, Trần Khoát lập tức tắt máy tính . Ánh mắt lướt qua khung ảnh đặt bàn việc, là một bức ảnh chụp chung của và Chương Vận Nghi.

 

Trong căn phòng việc tính là lớn lắm, nhưng cũng dấu ấn của cô. Trên sofa là chiếc gối tựa êm ái, bàn việc là chiếc cốc sứ xinh xắn. Vào những lúc quá bận rộn, cô thường đến đón tan , cuộn sofa, tay cầm cốc nóng, yên lặng chơi sudoku. Mọi trong công ty đều , cô chính là bạn gái của .

 

Trần Khoát cầm điện thoại và chìa khóa, bước khỏi phòng việc. Khi ngang qua văn phòng của Nguyên Hàng, thấy cửa vẫn để mở, bèn dừng , gõ nhẹ lên cửa.

 

Nguyên Hàng ngẩng đầu lên , ánh mắt như : Có gì thì mau .

 

“Em tan đây.”

 

Lúc mới đến 5 giờ, vẫn còn khá sớm. Trần Khoát cảm thấy cần báo một tiếng với đối tác ăn. “Hôm nay em hẹn.”

 

Nguyên Hàng đẩy gọng kính sống mũi, “Ồ” một tiếng nhàn nhạt, đáp: “Cảm ơn báo, nhưng hỏi.”

 

Sau khi nghiệp đại học, Trần Khoát và Chương Vận Nghi Bắc Kinh mà về Giang Châu. Họ những năm tháng vui vẻ và trọn vẹn ở Bắc Kinh, nhưng chỉ Giang Châu mới chính là quê nhà thật sự.

 

Giờ đây, trở thành trụ cột của đội ngũ. Nguyên Hàng và đàn chị Trịnh Văn từng âm thầm bàn bạc lâu, cuối cùng cắn răng dứt khoát, gói ghém hành lý theo về đây. Nhìn , đây ít nhất cũng là một quyết định sai lầm.

 

Bắc Kinh nhiều cơ hội nhưng cạnh tranh khốc liệt. Tại Giang Châu thì chính quyền địa phương luôn khuyến khích trẻ khởi nghiệp, đưa nhiều chính sách ưu đãi. Mấy năm qua, họ tích lũy kha khá kinh nghiệm và mối quan hệ, xu hướng phát triển cũng dần định, tiến gần hơn đến giấc mơ của đời . Công sức những năm tháng miệt mài cuối cùng cũng hề uổng phí.

 

“Em đây.”

 

Trần Khoát bình thản bước qua khu vực việc, xuống thang máy đến bãi đỗ xe. Điểm dừng chân đầu tiên là đài truyền hình tỉnh mà định đến, mà là một tiệm bánh mì gần trung tâm thương mại. Tiệm đông khách, xếp hàng ít.

 

Anh vốn là ghét xếp hàng.

 

bạn gái thích cửa hàng ở những chỗ đông đúc, nổi tiếng.

 

Thế là đành vui vẻ, cam tâm tình nguyện chịu đựng, chịu thương chịu khó mà xếp hàng.

 

Trong đám xếp hàng, một cô gái tóc ngắn lén lút thò đầu ngó . Cô bạn lưng cô nhắn tin qua điện thoại để trò chuyện: [Gặp crush ! Nhìn kìa!! Chính là phía , ngẩng đầu lên là ngay tớ đang đến ai luôn!]

 

Xét cho cùng thì trong cả hàng , chỉ một nổi bật đến mức khiến sáng mắt như . Vóc dáng cao ráo, vai rộng chân dài, trông sạch sẽ mà vô cùng tươi mới.

 

Cô bạn ngẩng đầu , nhắn : [Chắc chắn là yêu .]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-198.html.]

Cô gái tóc ngắn tin nhắn, quan sát kỹ hơn, hỏi: [Sao ? Tớ thấy đeo nhẫn mà?]

TBC

 

Đến lượt Trần Khoát, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh bảng hiệu tiệm bánh.

 

Cô bạn trong hàng nhắn: [Anh chụp ảnh để gửi cho yêu kìa.]

 

Cô gái tóc ngắn: [?]

 

Thật giả ?

 

nghiêng đầu lén thêm nữa, tiếc là đang cúi đầu, thấy rõ đang gì nữa.

 

Cô bạn tiếp tục: [Anh đang hỏi yêu ăn loại bánh nào.]

 

[Chút nữa sẽ gửi tin nhắn thoại bảo là sắp qua đón cô .]

 

Trần Khoát nhận tin nhắn từ Chương Vận Nghi, cô réo ầm lên đòi ăn bánh sừng bò hạt dẻ . Anh lặng lẽ bật , nhấn nút ghi âm: [Được , mua xong sẽ qua đón em ngay.]

 

Tiệm bánh trong khu trung tâm thương mại, qua đông đúc, khó tránh khỏi ồn ào. Dù cách xa, nhưng vài từ vẫn lọt tai hai cô gái. Cô gái tóc ngắn kinh ngạc bạn , thần !

 

Cô bạn nhún vai, ghé tai thì thầm: “Bởi vì tớ gặp cảnh mấy .”

 

Trần Khoát quét mã trả tiền, nhận túi bánh sừng bò từ nhân viên, rời .

 

“Đến đến , bước cuối cùng đây. Mua xong sẽ thẳng, thèm ngoái một cái nào.”

 

“Đỉnh thật!”

 

Trần Khoát nghiêng nhường lối, bước khỏi tiệm bánh, thẳng đến bãi đỗ xe ngoài trời của trung tâm thương mại. Anh hề để ý rằng khi ngang qua hai cô gái trong hàng, họ cố nín đến mức suýt nghẹn.

 

Từ công ty đến đài truyền hình tỉnh là tuyến đường bao nhiêu trong mấy năm qua, quen thuộc đến mức chẳng cần chỉ dẫn cũng đường nào gần hơn, đường nào ít tắc hơn. Chưa đến giờ cao điểm tan tầm, nhanh chóng lái xe đến cổng đài truyền hình tỉnh. Ngoài việc đăng ký xe , thì đài cho xe ngoài trong, nhưng xe thuộc danh sách nhân viên, hệ thống tự nhận diện, nên thể thuận lợi thoải mái qua.

 

Đậu xe xong xuôi, chiếc xe bên cạnh bấm còi một tiếng, là một kiểu chào hỏi thiện. Anh hạ kính xe xuống.

 

Chủ xe là đồng nghiệp của Chương Vận Nghi, tươi hớn hở: “Lại đến đón cô giáo Chương (*) ?”

 

(*) Cô giáo (老师 – lão sư): gồm nhiều nghĩa, chỉ để ám chỉ thầy cô giáo, mà còn để chỉ nhà chuyên môn; chuyên gia (thể hiện sự kính trọng).

Loading...