Nhìn thấy vết thương trên gò má và khóe miệng của Trần Khoát, Chương Vận Nghi lập tức kinh ngạc sững sờ.
TBC
Trên đường đến khách sạn, cô cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng không chắc chắn lắm. Trong đám bạn cùng tuổi, tính cách của Trần Khoát được xem là chững chạc chín chắn. Suốt hai năm yêu nhau, cô chưa từng thấy anh xảy ra xô xát gì với ai đến mức cần phải động tay động chân cả.
“Sao anh lại bị như thế này??”
So với tò mò, cô càng lo lắng quan tâm nhiều hơn. Cô vội vã đưa tay định chạm vào vết thương, nhưng lại không dám đụng vào, chỉ biết gấp gáp hỏi: “Sao lại thế này? Ai đã đánh anh?”
Trần Khoát cực kỳ không muốn trả lời. Anh chẳng muốn cô biết. Nếu không thì sao anh phải nhịn mấy ngày nay không đến tìm cô chứ?
Lúc đánh người thì sướng tay thật, nhưng đến khi tỉnh táo lại, tuy không cảm thấy hối hận, anh cũng tự thấy mình có phần bốc đồng và trẻ con.
Anh mím chặt môi, ra vẻ “anh không muốn nói, em đừng hỏi nữa”.
Chương Vận Nghi: “…”
Có đôi lúc cô thật sự bị anh chọc tức muốn chết!
Chuyện lớn như thế này mà còn giấu cô. Nếu cô không biết thì thôi, bây giờ đối diện nhau rồi, anh còn bày cái bộ mặt câm như hến này với cô.
Anh lại đeo khẩu trang lên. Bị cô nhìn chằm chằm, vậy mà vẫn tỉnh bơ làm như không có chuyện gì mà hỏi: “Tối nay muốn ăn gì? Lẩu thịt không?”
Cô đúng là rất muốn ăn lẩu thịt, nhưng anh mơ tưởng qua mặt cô dễ thế sao? Không có cửa đâu!
“Không ăn, em đã ăn cục tức no rồi!” Cô trừng mắt lườm anh một cái, đẩy anh ra, định bước về phía cửa.
Trần Khoát tưởng cô giận thật, định bỏ đi, đã nhanh như cắt mà ôm cô từ phía sau, ngăn bước chân cô lại. Một anh chàng cao hơn mét tám, lại ôm chặt cô đến mức cô không nhúc nhích nổi. “Đừng đi mà.”
“Em đi ra tiệm thuốc mua chút thuốc!”
Chương Vận Nghi bực bội đáp, vừa ghét anh, vừa thương anh, vừa xót xa đau lòng.
Nhìn cái vết thương kia thôi là cô đã thấy đau thay rồi. Ai ra tay mà nặng thế chứ!
Trong lòng cô lờ mờ đoán được, nhưng anh nhất thời không chịu khai, cô chỉ còn cách từ từ moi lời từ miệng anh.
Trần Khoát thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêng đầu dùng tóc cọ vào cổ cô, muốn chọc cô ngứa để cô cười. “Để anh đi với em.”
Sợ cô chạy mất, nên anh lấy thẻ phòng nhét luôn vào túi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô như đeo còng, cô có giãy cũng không thoát được.
Tầng này có nhân viên phục vụ đẩy xe dọc hành lang. Họ liếc nhìn cặp đôi trẻ này, anh chàng đeo khẩu trang bám dính lấy bạn gái, còn cô bạn gái thì đang giận dỗi, cứng đầu quay mặt đi, chẳng thèm để ý đến anh.
Hai người đi vào thang máy.
Trần Khoát ngẩng lên lên, nhìn thấy camera, đành tạm gác ý định hôn trộm cô sang một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-196.html.]
Xung quanh khách sạn có nhiều cửa hàng, tiệm thuốc cũng có không ít. Chương Vận Nghi đứng trước quầy, chưa kịp để nhân viên hỏi thì cô đã lên tiếng: “Chào chị, nếu mặt bị thương thì bôi thuốc gì được ạ? Chị đề cử giúp em với.”
Nhân viên cửa hàng ngầm hiểu ý, nhìn sang phía Trần Khoát. Ai đeo khẩu trang thì chắc chắn người đó bị thương, cô ấy có thể đoán được ngay.
Trần Khoát ngượng ngùng quay mặt đi, không thoải mái, mắt dán vào chỗ khác.
“Có bị rách da không?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
Chương Vận Nghi huých nhẹ Trần Khoát một cái, ra hiệu bằng ánh mắt: Hỏi anh đấy, có rách da không?
Trần Khoát tự biết mình đuối lý, đành lí nhí đáp lại: “Chút xíu.”
“Có chảy m.á.u không?”
Trần Khoát: “…”
Thôi đừng hỏi nữa, có chút vết thương này thôi, vài ngày nữa là khỏi, thật sự không cần bôi thuốc đâu, có thể đi được chưa?
“Đang hỏi anh kìa!” Chương Vận Nghi hối thúc.
Trần Khoát bất đắc dĩ mà “ừm” một tiếng.
Nhân viên tiệm thuốc đã quen cảnh này lắm rồi, quay người thuần thục lấy một tuýp thuốc mỡ và ít tăm bông đưa cho Chương Vận Nghi. “Loại này tốt lắm, ai dùng cũng khen cả.”
Chương Vận Nghi nhận lấy, vội vàng nghiên cứu hướng dẫn trên hộp thuốc.
Trần Khoát lập tức trả tiền, đưa ra tờ một trăm tệ. Ai ngờ nhân viên cửa hàng lại nhiệt tình quá mức, cười tủm tỉm hỏi tiếp: “Trên người có bị thương chỗ nào nữa không? Nếu có thì cũng bôi được, nhưng tốt nhất là nên đi bệnh viện kiểm tra, lỡ bị thương đến xương thì không phải chuyện nhỏ đâu nha.”
Chương Vận Nghi nghe xong thì càng lo hơn. “Hả?”
“Không có.” Trần Khoát đáp. “… Anh thật sự không có gì.”
Sau khi nhân viên thối lại tiền lẻ xong, anh cảm ơn rồi im lặng kéo Chương Vận Nghi lúc này vẫn muốn hỏi thêm nhanh chóng rời khỏi tiệm thuốc.
“Làm gì vậy!”
Chương Vận Nghi cố nhịn cười, giả vờ thắc mắc hỏi anh. Cho dù anh có đang đeo khẩu trang, thì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của cô được. Ai bảo anh giấu cô chứ? Anh đâu biết lúc cô xem được bài đăng trên trang cá nhân của anh Hàng, tâm trạng cô đã tệ đến mức nào đâu.
Trần Khoát im thin thít.
Về đến phòng khách sạn, anh ngồi trên sofa, cô đứng trước mặt. Dù biết là cô sẽ không đi, nhưng anh vẫn giữ chặt eo cô.
Chương Vận Nghi cẩn thận bôi thuốc cho anh, càng nghĩ càng tức, mắng anh: “Anh chẳng có kinh nghiệm đánh nhau, để bị đánh thành thế này, đúng là đáng đời!”
Trần Khoát cụp mắt xuống, che đi vẻ chột dạ.
Ai bảo anh chưa từng đánh nhau chứ?