Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:32:22
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ học kỳ hai năm nhất cô và Trần Khoát đã trở nên vô cùng bận rộn, lịch học dày đặc, cô đăng ký chuyển ngành vào cuối tháng 5, nỗ lực hết mình như thời ôn thi đại học, hoàn thành được điều mà người khác cho là khó khăn, cô trở thành một sinh viên ngành Phát thanh.

 

Trần Khoát còn bận rộn hơn cả cô, ban đầu anh chỉ là trợ lý trong nhóm, làm việc cùng các đàn anh đàn chị khóa trên, dần dần, anh cũng có tham vọng riêng, như anh từng nói với cô, sau này làm gì thì đến lúc cần biết sẽ tự biết thôi.

 

Anh đã biết rồi.

 

TBC

Sau một năm, từ vị trí không ai để ý, anh đã trở thành người mà các đàn anh đàn chị khóa trên thường xuyên cùng thảo luận những việc quan trọng.

 

Đối với Chương Vận Nghi mà nói, sự thay đổi rõ rệt nhất chính là...

 

Phòng khách sạn ngày càng lớn, và quà anh tặng cũng càng ngày càng đắt tiền.

 

“Vậy hôm nay cậu phải cẩn thận một chút đấy.” Bạn cùng phòng nói đùa, “Biết đâu lại gặp được cái anh chàng Tiếu Triết đó, tớ không biết nên khen cậu ấy kiên trì hay chê cậu ấy mặt dày nữa.”

 

Chương Vận Nghi nhấp một ngụm cà phê, suýt nữa thì bị sặc, “...”

 

Đôi khi cô cũng muốn cảm thán sự kỳ diệu của số phận, vào kỳ nghỉ đông năm nhất, cô và các bạn cùng phòng gặp nhau ở thành phố Hà Bắc, vui chơi suốt mấy ngày, và cũng vì thế mà tình cờ kết bạn với người bạn kiếp trước, trao đổi thông tin liên lạc.

 

Trong năm nay, thỉnh thoảng họ vẫn giữ liên lạc với nhau, quan hệ không quá thân thiết, tháng trước người bạn đó bị ốm phải nhập viện, cô đến thăm, tại bệnh viện lại gặp Tiếu Triết cũng đến thăm người thân.

 

Sau đó, Tiếu Triết liên tục đến trường Đại học Truyền thông Trung Quốc trong tháng này, tuần trước còn bị Trần Khoát bắt gặp, nhưng lúc đó anh không nói gì, dường như đã quen rồi, tỏ ra rất điềm tĩnh.

 

“Nhưng tính tình của bạn trai cậu tốt thật đấy.”

 

Bạn cùng phòng chân thành khen, “Cảm xúc ổn định, không ghen tuông vô cớ, tốt thật đấy!”

 

Lời nói thì hay thế thôi, nhưng Chương Vận Nghi không khỏi nghi ngờ bản thân có vấn đề, trước đây khi Trần Khoát ghen thầm, tuy cô không khó chịu nhưng cũng cảm thấy buồn cười, lần này gặp Tiếu Triết, anh lại không hề lạnh nhạt chút nào, xử lý rất đàng hoàng, ai thấy cũng khen anh chín chắn, sao ngược lại cô lại cảm thấy kỳ lạ nhỉ?

 

Khi bạn cùng phòng làm xong tóc và ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô ngồi chống cằm suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra, năm nay anh đã hai mươi tuổi rồi, chắc chắn sẽ chín chắn hơn so với hồi mười tám, mười chín tuổi!

 

Hơn nữa chắc chắn là anh biết rằng, cô chỉ thích anh mà thôi.

 

Không nghĩ ngợi thêm nữa, cô mở máy tính bắt đầu học, vô thức uống hết ly cà phê sáng, liếc nhìn điện thoại, đã gần một tiếng trôi qua, tắt máy tính bỏ vào balo, chuẩn bị đến căng tin ăn trưa, chiều đến thư viện.

 

Bước ra khỏi ký túc xá, trong lòng vẫn đang phân vân không biết chọn căng tin nào, thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ Trần Khoát.

 

“Đã ăn trưa chưa?” Anh hỏi.

 

“Em đang trên đường đến căng tin, còn anh thì sao?”

 

“Anh đã ăn cùng đám anh Hàng rồi, bây giờ trở về tiếp tục làm việc.”

 

Cô nghe giọng anh có chút bực bội, không nhịn được cười, “Đối xử với công việc nghiêm túc chút đi được không? Hả tổng giám đốc Trần.”

 

Anh vốn đang bực bội, nghe cô trêu chọc thì tâm trạng chuyển từ âm sang dương, nhẹ nhàng nói, “Đừng cười anh.”

 

Nhưng kỳ lạ là, khi nhưng người khác như lão Phì hay lão Vương gọi anh là tổng giám đốc Trần, anh chỉ muốn đ.ấ.m cho một phát, còn khi cô gọi anh là tổng giám đốc Trần, trong lòng anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả, rồi lại tràn đầy động lực, như thể đó là nguồn sức mạnh của anh vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-195.html.]

 

Nói chuyện đơn giản vài câu rồi tắt máy, Chương Vận Nghi đến căng tin mua cơm, vừa ngồi xuống ăn được vài miếng, quen tay lướt điện thoại xem bảng tin, thì đột nhiên sững sờ —

 

Anh Hàng: [Tôi yêu Thiên Tân!]

 

Đính kèm vài bức ảnh, có ảnh đồ ăn, cũng có ảnh du lịch tiêu chuẩn.

 

Miếng cơm trong miệng cô nghẹn lại, không nuốt nổi, món ăn yêu thích hàng ngày cũng mất hết hương vị, nhưng cô không muốn lãng phí tiền, tắt điện thoại, từng miếng từng miếng mà ăn hết, ăn cạn bát canh, nỗi bực bội trong lòng dần tan biến.

 

Cô lập tức đứng dậy, mặt lạnh lùng bước nhanh ra khỏi căng tin, hướng thẳng đến cổng trường.

 

Trong lúc phân vân giữa việc đi taxi hay đi tàu điện ngầm, khó khăn cân nhắc suốt mấy phút, không được, hôm nay cô phải đi taxi mới được!

 

Cô bắt một chiếc taxi, ngồi ở ghế sau, trời lạnh không muốn gõ phím, gọi điện cho Đới Giai, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, vừa nghe thấy tiếng “Alo”, cô lập tức nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, giận dữ nói, “Anh ấy c.h.ế.t chắc rồi!”

 

Người cuối cùng lừa cô...

 

À mà thôi, người đó vẫn còn đang sống tốt chán.

 

Đới Giai lại có chút bối rối, “Vậy là cậu đang nghi ngờ lớp trưởng cậu ấy... ừm?”

 

Chương Vận Nghi không do dự đáp lại: “Chắc chắn là không rồi!”

 

Ở bên nhau lâu như vậy, cô hiểu rõ anh thích cô đến mức nào hơn bất kỳ ai.

 

Bỏ qua điểm này, cô cũng tin tưởng vào nhân phẩm của anh, sẽ không hiểu lầm chuyện này.

 

“Nhưng mà!” Cô dừng lại một chút, “Anh ấy đang lén lút làm chuyện gì đó sau lưng tớ là sự thật, tớ nhất định phải tự mình đi xem mới được.”

 

Đới Giai suy nghĩ một lát, “Được, có chuyện gì cứ gọi cho tớ, tớ qua đó cũng không xa lắm đâu.”

 

...

 

Chương Vận Nghi quen thuộc mà đi đến cổng một khu dân cư, Trần Khoát và các đàn anh đàn chị khóa trên khi không có tiết học thường ở đây, cô không vội vàng đi lên, mà vào tiệm bánh bao bên cạnh, gọi điện cho anh, giọng nói dịu dàng cười nói, “Nhớ anh quá, đành đến đây tìm anh vậy, anh hỏi anh Hàng xem mọi người muốn uống gì không, để em mua mang lên nhé ~”

 

Trần Khoát im lặng một lát, rồi rầu rĩ nói, “Đợi anh.”

 

Chưa đầy nửa tiếng sau, khi anh thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô, cô sửng sốt không thôi, không còn ý định chất vấn nữa, vội vàng nhón chân kiểm tra trán anh, “Sao lại đeo khẩu trang, anh bị ốm à? Sao không nói với em chứ?”

 

Trần Khoát ôm cô, siết chặt vòng tay, lặng lẽ rũ mắt, giọng nói ồm ồm, “... Cũng không nặng lắm.”

 

“Anh bị sốt hay là bị cảm cúm?” Cô lo lắng hỏi, “Dạo này trời chuyển mùa, nhiều người bị lắm, anh bị lây bệnh à? Đã uống thuốc chưa?”

 

Những câu hỏi của cô anh đều không trả lời được, chỉ biết chột dạ mà lảng tránh, “Em đến đây cũng đã mệt rồi, đi thôi, ngoài trời lạnh, để anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước.”

 

Ban đầu cô còn tưởng là anh sợ cô lo lắng nên giấu bệnh, nhưng lúc này anh lại có biểu hiện quá kỳ lạ, sau khi cô nghi ngờ theo anh vào trong phòng khách hạn, thật sự không biết anh đang úp úp mở mở cái gì, bèn duỗi tay muốn giật khẩu trang của anh xuống, nhưng anh lại né người tránh đi.

 

Hai người im lặng đối mặt với nhau, Trần Khoát đầu hàng, cúi đầu che đi ánh mắt hối hận, đành phải đưa tay lên, dưới ánh mắt của cô, nghiêng đầu tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt đầy vết thương.

Loading...