Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:32:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày tiếp theo, họ đắm chìm trong thế giới băng tuyết, vui chơi thỏa thích. Ngay cả Chương Vận Nghi cũng cảm thấy tiếc nuối, giá như kiếp trước cô đã đến đây thì tốt biết mấy. Nhưng may mắn thay, kiếp này cô đã không bỏ lỡ. Họ đến một nơi tuyết phủ trắng xóa và dày đặc, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Phải thừa nhận rằng, Trần Khoát đã ăn sâu vào trái tim cô, đến mức ngay cả khi đang vui chơi, cô vẫn không ngừng nhớ về anh.

 

Mũi cô đỏ ửng vì lạnh, cô cần mẫn nặn một đôi người tuyết.

 

Cô đã chuẩn bị sẵn những chiếc cúc áo cắt ra từ áo khoác, gắn lên người tuyết.

 

Sau một trận ném tuyết thua thảm bại, Đới Giai lê bước đến tìm bạn thân, thấy cô dành nhiều thời gian như vậy để nặn người tuyết, định cười nhạo sự ngây thơ trẻ con của cô, nhưng khi nhìn thấy những chiếc cúc áo trên người tuyết, cô ấy lại chợt hiểu ra, “Là cậu ấy sao?”

 

Có lẽ chỉ có Chương Vận Nghi mới hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói đó của cô ấy.

 

Lông mi của Chương Vận Nghi phủ đầy tuyết, tan chảy như một giọt nước mắt trong suốt. Ánh mắt cô lấp lánh hạnh phúc, “Là anh ấy!”

 

Ngay cả Đới Giai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong cô.

 

Chương Vận Nghi ngồi bên cạnh người tuyết, đội chiếc mũ len, cười tươi hướng về phía ống kính.

 

Cô gửi ngay bức ảnh này cho Trần Khoát: [Hình ảnh]

 

TBC

Đây là một món quà nhỏ, một chi tiết chỉ có những người tinh tế mới có thể nhận ra.

 

Cô đã phát hiện ra, liệu anh có nhận ra không?

 

Trong những ngày qua, Trần Khoát cố gắng duy trì nhịp sinh hoạt đều đặn, nhưng do sống chung phòng, nên anh không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng. Anh ngủ muộn, nhưng vẫn không tắt chuông báo thức, thức dậy và gọi điện cho cô, thường chỉ nói vài câu rồi tắt máy, sau đó ngủ tiếp.

 

Khi anh mở mắt lần nữa, đã gần trưa, anh cầm điện thoại xem cô có nhắn tin cho mình không.

 

Cô luôn gửi cho anh rất nhiều ảnh.

 

Anh rất cẩn thận mà xem từng tấm một.

 

Hôm nay có chút kỳ lạ, sao cô chỉ gửi một tấm thôi vậy? Anh lười biếng mở ảnh ra, đầu tiên là nhìn thấy cô trong ảnh đang cười rất tươi, anh cũng mỉm cười theo, sau đó mới chú ý đến người tuyết bên cạnh cô.

 

Anh phóng to bức ảnh, dừng lại ở chiếc cúc áo trên người tuyết.

 

Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh bật cười ngắn ngủi, giọng cười khàn khàn, buông một tay xuống, vẫn cầm điện thoại, tay kia đưa lên che mắt, có chút ngại ngùng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.

 

Sao cô lại phát hiện ra nhỉ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-194.html.]

Anh đợi vài phút, nằm nghiêng, gõ từng chữ một: [Anh thấy rồi, về nói chuyện sau nhé.]

 

Tin nhắn của cô nhanh chóng hiện lên: [Anh sẽ khen em chứ?]

 

Anh cười khẽ: [Chắc chắn rồi.]

 

Sau đó cô không nhắn lại nữa, có lẽ đang đi chơi với bạn bè, anh cũng không nằm trên giường nữa, đứng dậy vệ sinh cá nhân, đứng trên ban công uống sữa. Đàn anh bước đến, vẻ mặt ngái ngủ, “Sữa này ngon lắm sao? Sao cậu cứ uống hoài vậy?”

 

“Cũng được.” Giọng điệu Trần Khoát rất nhẹ nhàng, chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười, “Trước đây bạn gái em cũng từng hỏi em câu này.”

 

Đàn anh: ”?”

 

Anh ấy phục rồi, chiêu mộ được một vị đàn em mà ngày nào cũng nhắc đến bạn gái, cảm giác như ngày nào cũng bị tổn thương liên tục.

 

“Anh Hàng, trưa nay mọi người ăn gì thế?” Trần Khoát hỏi, “Để em đi mua cho, hôm nay em đãi.”

 

Đàn anh cười lớn, “Vui thế hả?”

 

Trần Khoát không nói gì, nhưng uống một ly sữa mà cũng vui như vậy, tâm trạng của anh đã lộ rõ trên khuôn mặt. Anh không còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó nữa, có lẽ vài năm nữa khi nhìn lại sẽ thấy chuyện này vô cùng ngây ngô trẻ con, nhưng lúc đó, anh vẫn chưa hiểu rõ cô, anh bất lực, chỉ có thể nặn một người tuyết nhỏ trên bồn hoa mà cô đi ngang qua mỗi ngày.

 

Nếu biết cô sẽ phát hiện ra.

 

Chắc chắn là anh sẽ nặn đẹp hơn rồi.

 

-

 

“Chương Vận Nghi, cho tớ mượn máy làm tóc xoăn được không?”

 

Chương Vận Nghi đang pha cà phê, mở tủ quần áo bên cạnh, lấy máy làm tóc xoăn ra đưa cho bạn cùng phòng, ân cần dặn dò, “Cẩn thận đừng để bị bỏng nhé.”

 

Sáng thứ bảy, thời gian rảnh rỗi, chỉ có cô và một bạn cùng phòng khác ở trong phòng.

 

Hiếm khi có thời gian rảnh như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi không quen.

 

Bạn cùng phòng ngồi trước bàn học vừa làm tóc vừa hỏi: “Lạ nhỉ, sao hôm nay cậu lại không đi hẹn hò vậy?”

 

Những người quen biết Chương Vận Nghi đều biết cô có bạn trai, hầu như tuần nào cũng tranh thủ gặp mặt một lần, tình cảm rất ổn định.

 

“Anh ấy bận, hai ngày nay không đi được, nhưng bọn tớ đã hẹn nhau tuần sau đi tắm suối nước nóng rồi ~”

Loading...