Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:31:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát dừng lại, anh cúi mắt, không tiếp tục tấn công, nhưng cũng không lùi lại, trán dựa vào cô cố gắng lấy lại hơi thở. Anh cũng cảm thấy mình trở nên kỳ lạ, trước đây, ít nhất là không lâu trước đây, anh không phải là người như vậy...

 

“Em vừa hỏi cái gì thế?” Anh khẽ hỏi.

 

Làm chuyện không tốt, muốn tìm kiếm một chút tha thứ. Dù là chữ “nếu” mà anh rất không thích, thì anh cũng sẵn sàng trả lời.

 

Chương Vận Nghi dễ dàng đẩy anh bạn trai “anh biết là sai nhưng lần sau vẫn làm” ra, đi đến tủ tivi định uống nước, thì một cánh tay đã vươn qua, cướp lấy chai nước, vặn nắp giúp cô, cô uống ừng ực một nửa chai, cổ họng cuối cùng cũng đỡ khô hơn.

 

“Chắc là có.” Anh nói, “Đã không có bạn gái, thì rảnh rỗi ở đâu cũng là rảnh rỗi.”

 

Có bạn gái rồi mà vẫn rảnh rỗi.

 

Nghe ra sự phàn nàn của anh, cô không nhịn được mà bật cười.

 

Anh nghe thấy cô cười, bờ vai buông lỏng ra, từ phía sau ôm lấy cô, cố ý cúi người, cằm đặt lên vai trái cô, “Anh đi tắm trước đây.”

 

“Ừ...”

 

Quả nhiên anh vẫn dám, không cần đợi lần sau, đã nhanh chóng hôn lên má cô một cái rồi cầm cặp sách chui vào nhà tắm.

 

...

 

Trước đây đều là Chương Vận Nghi tắm trước, Trần Khoát tắm sau, lần này coi như là ngoại lệ. Khi cô đỏ mặt bước ra từ nhà tắm, hơi ngẩn người, anh đang nằm dài trên giường, nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, mặt vô hồn sống không còn gì luyến tiếc mà nói, “Đám anh Hàng nhắn tin cho anh, anh phải tăng ca rồi.”

 

Chỉ vậy thôi sao??

 

Chương Vận Nghi vẫn bị biểu cảm của anh làm cho bật cười, “Phải ra ngoài à?”

 

“Không cần.” Anh thở dài, “Có máy tính là được, không thể cùng em xem phim rồi.”

 

“Không sao, em tự xem cũng được mà.”

 

“Không được, vẫn phải đợi anh cùng xem cơ.”

 

Chương Vận Nghi giả vờ nghe không hiểu ý anh, ừm ừm vài tiếng, thúc giục anh nhanh chóng làm việc, anh lười biếng giơ tay, “Anh không dậy nổi, em kéo anh đi.”

 

Cái thói gì thế này.

 

Còn chưa khởi nghiệp đã đòi người khác dỗ dành đi kiếm tiền rồi à?

 

Đúng như lời lão Phì thường nói, đúng là đòi hỏi mà!

 

Cô đi đến cạnh giường, đưa tay kéo anh, còn chưa kịp dùng lực thì đã bất ngờ bị anh kéo ngã lên giường, trời đất xoay chuyển, cô bị đè dưới người anh, ánh mắt anh đầy vẻ đắc ý khi trò đùa đã thành công, nhìn chằm chằm cô một lúc, anh dùng sống mũi cao cọ cọ vào cô, “Đợi anh.”

 

Được cô gật đầu đồng ý, anh mới miễn cưỡng đứng dậy, đến bàn làm việc mở máy tính, lúng túng bắt đầu làm việc.

 

Chương Vận Nghi vui sướng khi người gặp họa mà cười khẩy.

 

Cười người hôm trước hôm sau người cười! Cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt bị công việc hành hạ của anh rồi! Cả thế giới cùng vui!

 

Có biểu cảm của anh làm mồi, cô quyết định cũng học một chút, lấy máy tính của cô từ vali ra, mật khẩu khởi động cũng rất đơn giản —

 

chenkuo666.

 

Thỉnh thoảng cô liếc nhìn anh.

 

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ít khi nhíu mày, phần lớn thời gian đều không biểu lộ cảm xúc gì cả.

 

...

 

Khi công việc tạm thời kết thúc, trước khi tắt máy tính, Trần Khoát theo thói quen mà liếc nhìn thời gian, đã gần 12 giờ đêm rồi, không ngờ hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Anh nhìn lại giường, cô quay lưng lại, mái tóc dài mềm mại trải trên gối trắng, cảnh tượng này khiến ánh mắt lạnh lùng của anh cũng dịu dàng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-193.html.]

 

Anh thu dọn máy tính, nhẹ nhàng đi đến phía bên kia giường, đột nhiên ngẩn người.

 

Cô đã ngủ say, ngủ rất ngon, không có phiền muộn nào cả.

 

Anh đúng là có chút thất vọng, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô, anh cũng không nhịn được cười, từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt tóc cô, thậm chí còn không dám chạm vào mặt cô, sợ sẽ đánh thức cô dậy. Anh nhìn chằm chằm một lúc, khi sắp đứng dậy thì nhận ra điều gì đó không ổn.

 

Cô gái đang gối đầu lên chiếc gối mềm mại, lông mi khẽ run, như thể không nhịn được cười, vai khẽ run rẩy.

 

“Chương Vận Nghi, em xong đời rồi.”

 

Anh phục cô, nhưng không nhịn được mà bật cười, vứt bỏ sự dịu dàng, leo lên giường cù cô, cô xin tha, muốn cười lớn nhưng lại sợ làm phiền người khác, chỉ có thể nhịn, mắt ướt nhìn anh, tha cho em đi!

 

Cô đã làm gì sai chứ?

 

Chỉ là muốn cho bạn trai một chút kinh ngạc, cho anh biết thế nào là diễn xuất chuẩn sách giáo khoa mà thôi!

 

Trần Khoát thật sự quá ngốc.

 

Chương Vận Nghi cô là ai chứ, đã hứa thì nhất định sẽ làm được, đặc biệt là với anh.

 

Hai người đùa giỡn, khi đồng hồ điểm 12 giờ, lại trốn trong chăn ôm nhau, hôn nhau.

 

-

 

Ngày hôm sau.

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai gặp nhau ở sân bay, hai người cũng đã hơn nửa tháng không gặp, ôm nhau thân thiết, đều rất phấn khích với chuyến du lịch sắp tới.

 

Cô đặc biệt vui vẻ, bởi vì đây là việc kiếp trước không làm được.

 

Nhóm bạn cùng phòng cấp ba của họ từ mấy ngày trước đã bắt đầu nhắn tin liên tục, à, thì ra chỉ cần một người kiên quyết đi hẹn, thì những người khác chắc chắn cũng sẽ bị lay động. Đêm tuyết đặc biệt đẹp đẽ đó, cô sẽ không bao giờ quên, vì vậy, kiếp này hãy để cô là người tuân thủ hẹn ước đi.

 

Hai người hào hứng làm thủ tục ký gửi.

 

Mỗi bước đều phải báo cáo trong nhóm.

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai than phiền đồ ăn ở sân bay vừa đắt vừa dở, nhưng ở đất khách quê người thì đành phải chịu thôi. Khi trả tiền, cô hơi ngạc nhiên, ví đầy hơn, nhiều thêm một ít tiền mặt, tầm khoảng hai nghìn tệ, ví suýt nữa thì không đóng lại được.

 

Anh bỏ vào lúc nào vậy?

 

Chẳng lẽ là lúc cô đang ngủ say sao?

 

Cô vội vàng trả tiền rồi lập tức nhắn tin cho anh: [?]

 

Người nào đó sau khi ở bên nhau lâu, cũng dần dần thể hiện bản tính nghịch ngợm, anh trả lời: [?]

TBC

 

Cô: [??]

 

Anh: [??]

 

Khiến cô vừa tức vừa cười: [Anh phiền quá đi mất!]

 

Đồ bắt chước!

 

Đồ đáng ghét!

 

Rõ ràng biết là cô đang hỏi gì, nhưng lại cố tình không trả lời.

 

Cùng lúc đó, Trần Khoát mang vali của mình dọn đến căn nhà thuê tạm của đàn anh khóa trên. Anh đứng trên ban công, khi nhìn tin nhắn cô gửi đến tự cười một mình, từng nghĩ đến việc đưa thẻ cho cô, nhưng như vậy có vẻ anh hơi lười quá thì phải?

 

Anh suy nghĩ một chút, lần này không theo phong cách của cô, mà phá lệ gửi một câu: [Nhớ em.]

Loading...