Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:30:48
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh hạ giọng nhắc nhở cô: “Cậu nhìn điện thoại của mình đi.”
Bùm —
Hiệu ứng đặc biệt của bộ phim quá hoành tráng, tiếng nổ vang trời át hẳn giọng nói trầm thấp của Trần Khoát.
Chương Vận Nghi hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Cô cũng quên mất là mình đã xem bộ phim này chưa, cảm thấy hơi quen nhưng không nhớ nổi nội dung, nên dứt khoát xem như lần đầu tiên, toàn tâm toàn ý hòa mình vào phim.
Trần Khoát im lặng. Vốn không định lo chuyện bao đồng, nhưng lại cảm thấy có thể là có người có chuyện gấp cần tìm cô.
Nếu anh không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi.
Chương Vận Nghi bốc một viên bắp rang bỏ vào miệng, hoàn toàn nhập tâm, bị bầu không khí căng thẳng trong phim cuốn theo, bất giác nín thở. Ngay lúc ấy, cô cảm thấy có ai đó chạm vào tay mình, bên phải là lối đi, bên trái là…
Cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Trần Khoát. Dường như anh đang nói gì đó, nhưng cô không thể nghe rõ được, lập tức nghiêng người đến gần, ghé tai lắng nghe.
Trên màn hình lớn, cảnh cháy nổ bùng lên dữ dội, ánh lửa bắ n ra tứ phía.
Trong giây phút rạp phim tối đen được ánh lửa chiếu sáng, Trần Khoát thoáng thấy rõ vành tai trắng nõn, nhỏ nhắn như sứ của Chương Vận Nghi.
“Làm sao vậy?” Chương Vận Nghi thấy Trần Khoát không nói tiếp, rất nhanh đã bừng tỉnh hiểu ra — à, uống hết một chai nước rồi, chắc chắn là anh muốn đi vệ sinh! Vì thế, cô lập tức thu chân lại, nhường chỗ, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: đi đi, ông chủ!
Trần Khoát hồi phục tinh thần lại: “…”
Anh để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhìn điện thoại của cậu đi.”
Chương Vận Nghi cúi đầu xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình nhấp nháy cái tên rất rõ ràng — Lý Gia Việt.
Cô suy nghĩ vài giây, ấn từ chối, sau đó nhắn lại: [Cậu cứ bình tĩnh lại trước đã, được không?]
Lý Gia Việt lập tức trả lời, tin nhắn hỗn loạn: [Bình tĩnh là ai? Tớ không quen biết!]
Chương Vận Nghi biết bây giờ có nói gì với cậu ấy cũng là vô ích, hơn nữa cô không muốn ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của mọi người, nên dứt khoát cất điện thoại vào trong túi.
Bộ phim quá hấp dẫn, khiến người ta quên mất thời gian trôi qua lúc nào không hay. Khi phim kết thúc, không ai vội rời đi, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi đoạn after-credit trong truyền thuyết. Họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vị trí đắc địa, không cần xếp hàng khi ra khỏi phòng chiếu phim.
“Chương Vận Nghi, cậu về nhà thế nào thế?” Trên thang cuốn, Vương Tự Nhiên hỏi.
“Đi tàu điện ngầm.” Mặc dù Chương Vận Nghi cũng có quỹ tiền riêng của mình, nhưng mà hôm nay cô đã chi ra gần năm trăm tệ rồi, nếu bây giờ lại gọi xe nữa thì không khỏi quá xa xỉ, tiền vẫn nên tiết kiệm một chút, “Tớ đi tuyến số 4, còn các cậu thì sao?”
Vương Tự Nhiên cười: “Tôi phải chuyển hai tuyến, nhưng cậu với Trần Khoát chắc là có thể đi cùng một đoạn đấy.”
Cậu ấy sống ở khu khác, còn Chương Vận Nghi và Trần Khoát lại ở cùng một khu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-19.html.]
Ga tàu điện gần nhà Trần Khoát nhất cũng là tuyến số 4.
“Thật à?” Chương Vận Nghi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn Trần Khoát đang đứng trên bậc thang cao hơn cô ba bậc, “Lớp trưởng, cậu xuống ở trạm nào thế?”
Trần Khoát rũ mắt nhìn cô, báo tên một trạm. Lúc trước trên xe buýt không muốn trả lời, nhưng bây giờ thì không cần né tránh nữa.
“Vậy là tớ sẽ xuống trước cậu hai trạm đấy.” Sao kiếp trước lại không để ý nhỉ, hóa ra là nhà lớp trưởng gần nhà cô đến vậy.
“Vừa hay, hai người đi cùng nhau đi.”
Trần Khoát không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối, nhưng Chương Vận Nghi và Vương Tự Nhiên đều mặc định là anh đã chấp nhận. Ba người đi xuống tầng một, bước ra khỏi trung tâm thương mại, lúc này đã gần 9 giờ tối, nhưng quảng trường vẫn còn rất đông người. Chương Vận Nghi chợt nhớ đến Lý Gia Việt, lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cậu ấy đâu thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ga tàu điện ngầm rất gần, chỉ cần băng qua đường, đi thêm một hai trăm mét là tới rồi.
Ban đầu là Trần Khoát đi ở giữa, nhưng không biết từ lúc nào, Vương Tự Nhiên đã đổi vị trí với anh, hăng say khí thế cùng Chương Vận Nghi bàn luận về nội dung bộ phim.
Trần Khoát đút tay vào túi quần, bước trên vạch sang đường, dần dần tụt lại phía sau.
Đã làm bạn với nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh thấy Vương Tự Nhiên nói chuyện với một cô gái nhiều đến thế, cứ như thể mở được khóa màn hình vậy.
Ánh mắt anh lướt qua bóng lưng Vương Tự Nhiên, rồi chuyển sang móc treo hình chú heo hồng trên cặp sách của Chương Vận Nghi, đôi mày hơi nhíu lại, nhỏ đến mức khó phát hiện ra.
“Bộ phim này tôi thấy chỉ đáng được bảy điểm thôi, đoạn cố gắng nâng tầm ý nghĩa đúng là khiến người ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than mà —” Vương Tự Nhiên đột nhiên bị đẩy sang một bên, ngơ ngác, “Lão Trần, cậu làm cái gì thế?”
Trần Khoát vốn đang đi phía sau bọn họ lại bỗng nhiên sải bước lên trước, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, đẩy Vương Tự Nhiên ra, kéo giãn khoảng cách giữa cậu ấy và Chương Vận Nghi, đồng thời cũng cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Chương Vận Nghi cũng ngỡ ngàng mà nhìn về phía Trần Khoát.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì cả, chỉ lạnh nhạt nói, “Đi nhanh lên.”
Vương Tự Nhiên cạn lời, “Cậu vội về đi đầu thai à?”
Chương Vận Nghi nhịn không được mà bật cười, nhưng vẫn quán triệt tuân theo phương châm “theo sát ông chủ”, bèn nói, “Nhưng mà đúng là nên đi nhanh chút, mẹ tớ dặn tớ phải về nhà trước 10 giờ, tớ còn nói dối là ra ngoài mua sách tham khảo nữa.”
“Vậy thì —”
Vương Tự Nhiên đang định nói rằng hôm nay cậu ấy có mua mấy cuốn sách tham khảo, có thể tặng hoặc cho cô mượn một cuốn để đối phó, cô thích cuốn nào cũng được.
Nhưng Trần Khoát, cái người từ nãy đến giờ chẳng khác gì tấm phông nền, lại lạnh lùng cướp lời, “Tôi cho cậu mượn một cuốn.”
Vương Tự Nhiên: “?”
TBC
Thằng nhóc này bị điên à?!