Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:30:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đó có cửa hàng tiện lợi, nhưng anh lại chọn đi đến siêu thị xa hơn, đẩy xe hàng đi lang thang, lấy vài chai nước, mua thêm đồ ăn vặt cô thích. Khi đến quầy thanh toán, anh lơ đãng liếc nhìn thứ đặt trên đó, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tay đặt trên xe hàng vô thức siết chặt.

 

Khi lấy ví trả tiền, anh cũng hơi thất thần, xách túi đồ chậm rãi bước ra khỏi siêu thị.

 

Những suy nghĩ trong lòng rối như tơ vò, ngay cả anh cũng không thể gỡ rối.

 

Lúc đi thì rất nhanh, còn lúc về thì bước chân lại tự nhiên chậm lại. Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh liếc nhìn vào trong, đi thêm mười mấy mét, hít một hơi thật sâu, quay đầu quay lại.

 

Tiếng “Chào mừng quý khách” từ cửa tự động cảm ứng kéo anh trở về thực tại.

 

Đến thì cũng đã đến rồi.

 

...

 

Khi Trần Khoát gõ cửa, Chương Vận Nghi vừa tắm rửa xong, khuôn mặt trắng trẻo cũng ửng hồng. Căn phòng rất ấm, cô mặc đồ ngủ cũng không cảm thấy lạnh. Ánh mắt họ chạm nhau, cô định đón lấy túi đồ anh xách, nhưng anh lại nghiêng người né tránh, giọng hơi trầm: “Nặng lắm.”

 

“Vâng.”

 

Cô ngồi lại trên giường nhỏ, cầm điều khiển bật TV, lén lút liếc nhìn anh. Anh lấy từng món đồ trong túi ra: vài chai nước khoáng, hai gói ô mai, một hộp khoai tây chiên và bánh quy, rồi hết.

 

Ồ...

 

Cô giả vờ hứng thú lướt kênh TV, chuyển kênh rất nhanh, trong phòng toàn tiếng ồn ào làm âm thanh nền.

 

“Anh đi tắm rửa đây.” Anh nói.

 

“Mau đi đi, anh có mang laptop không?”

 

“Có, trong ba lô đấy, em tự lấy đi.”

 

“Ừm! Em phải tìm phim để chúng ta xem cùng nhau mới được!”

 

Trần Khoát cười, lần này không nhờ cô treo áo khoác nữa mà anh tự cởi, treo trong tủ, liếc nhìn túi áo, như thể trong đó có b.o.m vậy.

 

Chương Vận Nghi xuống giường lấy laptop từ ba lô của anh, mật khẩu mở máy rất đơn giản —

 

zhangyunyi123.

 

Màn hình chính cũng là ảnh anh chụp cô.

 

Cô tranh thủ lúc anh chưa ra, vừa tìm phim có rating cao, vừa cuốn ống quần lên đầu gối thoa kem dưỡng thể. Cô nghĩ đêm nay chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tạm thời không dùng loại đắt tiền, dùng loại rẻ mà nhiều thôi.

 

“Xem phim này đi!”

 

Buổi tối thoải mái như vậy, vẫn nên xem hài kịch là tốt nhất.

 

Trần Khoát tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, sấy qua loa vài cái, ngồi xuống bên cô, vẻ mặt như không có chuyện gì: “Phim gì thế?”

 

“Nè, xem hoài không chán luôn.”

 

Anh liếc nhìn, thu chân ngồi phía sau cô, thoải mái ôm cô, ngả lưng ra phía sau: “Được.”

 

...

 

TBC

Phần một kết thúc, Chương Vận Nghi còn muốn xem tiếp phần hai, nhưng bị Trần Khoát ngăn lại. Lý do của anh rất đầy đủ và thuyết phục: “Để cho mắt nghỉ ngơi một chút, phần hai để tối mai xem.”

 

“Vậy cũng được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-189.html.]

 

Anh tắt máy, cất vào ba lô, khi cô tưởng anh sẽ về giường bên, nhưng anh lại nằm xuống giường cô.

 

Chương Vận Nghi: ”?”

 

Cô ngơ ngác vài giây, bị anh ôm chặt.

 

Anh cũng không làm gì cả, chỉ như trước đây, hôn lên mặt cô, cổ cô, như một lời dò hỏi và thăm dò vô thanh. Nếu cô không đồng ý, thì anh sẽ dừng lại ở đây, cô có thể dừng lại bất kỳ lúc nào.

 

Cô không muốn kêu dừng, cũng không muốn từ chối, nhắm mắt ôm vai anh, cảm nhận được sự đáp lại của cô, anh dừng lại vài giây, mang theo sự dịu dàng gần như là thành kính, hôn lên đôi mắt cô, như trở về đêm đầu tiên hôn nhau dưới bầu trời đầy sao, anh vụng về và lóng ngóng mà khám phá.

 

Chương Vận Nghi cảm thấy oxy của mình sắp bị anh đánh cắp hết rồi.

 

Cô quay đầu, chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi, thở gấp, lại bị anh nâng mặt lên quay lại. Ánh đèn chiếu xuống, anh chăm chú nhìn cô, khẽ hôn lên cánh môi đã nóng bừng của cô.

 

“Anh...”

 

Cô chỉ nói một chữ, trước mắt đã phủ đầy bóng tối, chỉ nhìn thấy eo bụng thon chắc của anh, giây tiếp theo, anh tắt công tắc tổng, cả phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống thảm.

 

Hả??

 

Khi anh kéo chăn xuống giường, cô lập tức hiểu ra.

 

Yêu đương với Trần Khoát là một chuyện rất yên tâm, cô biết anh không phải kiểu đàn ông nóng vội lỗ m ãng, trẻ con không biết suy nghĩ. Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì anh sẽ không dễ dàng bước qua giới hạn, điều này, cô đã rõ trong suốt nửa năm yêu nhau rồi.

 

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng động rất nhỏ, may là ở Bắc Kinh đất chật người đông, phòng khách sạn rất nhỏ, anh không bị vấp, lấy hộp đồ vừa mua mang lên giường.

 

Chương Vận Nghi cố gắng nhịn cười.

 

Lúc này không được cười!

 

Cười là sẽ hỏng chuyện ngay!

 

Cô nằm nghiêng, không cố nhìn anh mở bao bì, chỉ c ắn môi dưới, lặng lẽ cười thầm. Một lúc sau, nụ hôn của anh rơi xuống vai cô, hôn rất nhẹ nhàng, kiểu hôn này khiến cô không chịu nổi, thở hổn hển.

 

Quá trình rất gian nan.

 

Cả hai đều trở thành con cá bị sóng đánh dạt vào bờ.

 

Khi mọi thứ đều đã lắng xuống, Chương Vận Nghi cũng ướt đẫm mồ hôi, cô nằm trong vòng tay anh, nghe nhịp tim mạnh như trống trong lồ ng n.g.ự.c anh, từ từ nhắm mắt lại. Khoảng nửa tiếng sau, cô nghe anh khàn giọng hỏi: “Em đã ngủ chưa?”

 

“Cái —”

 

Cái gì?

 

Cô còn chưa kịp nói hết câu, thì anh đã lật người đè lên.

 

...

 

Lại một lần nữa, nước chảy thành sông.

 

Mí mắt Chương Vận Nghi càng lúc càng nặng trĩu, tinh thần hưng phấn lạ thường, nhưng cơ thể đã quá mệt mỏi rồi. Cô muốn xóa bỏ hình ảnh đêm nay trong đầu, chuyện bài tập nhóm lại hiện lên, toàn những thứ lộn xộn rối tung hết cả lên, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.

 

“... Em đã ngủ rồi sao?”

 

Cô ngậm chặt miệng, nhưng nếu anh nghe được suy nghĩ của cô, thì chắc chắn sẽ rất to lớn vang dội —

 

Cút đi!!

Loading...