Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:29:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nghe câu nói này, phản ứng đầu tiên của Chương Vận Nghi là cảm thấy vô cùng bực mình.

 

Cô còn tưởng anh gặp chuyện gì khó khăn, nín thở chờ đợi, ai ngờ lại là đang ghen!

 

Cô cũng học theo giọng điệu bình thản của anh: “Ồ, vậy à.”

 

Không quan sát phản ứng của anh, cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh. Người nào đó bước theo sát từng bước, đứng phía sau cô bất động. Trong gương, bóng dáng hai người chồng lên nhau, anh chăm chú nhìn cô, cái hũ nút khi ghen cũng rất im lặng.

 

“Làm gì thế?”

 

Cô bóp một chút nước rửa tay vào lòng bàn tay, mùi hương ngọt ngào dần lan tỏa. Vừa dứt lời, cô đã bị anh vòng tay ôm từ phía sau, lưng cô áp sát vào n.g.ự.c anh.

 

“Rất bực.” Giọng anh vẫn bình thản, người không hiểu anh sẽ không biết anh đang khó chịu đến mức nào.

 

Đôi khi Trần Khoát cũng không hiểu.

 

Rốt cuộc thì những người này đang nghĩ gì chứ, biết cô đã có bạn trai rồi mà vẫn cố tình tiếp cận là sao.

 

Chương Vận Nghi khẽ hừ một tiếng: “Anh tưởng em không bực sao?”

 

Đừng tưởng là cô không biết, cũng có cô gái xin phương thức liên lạc của anh. Nói rằng trong lòng cô không chút ghen tuông nào thì không đúng, nhưng biết làm sao được, cô nhìn thấy điểm sáng của anh, đương nhiên người khác cũng sẽ thấy anh tốt chứ.

 

Nếu anh thực sự tầm thường đến mức ném vào đám đông cũng không tìm ra được, thì cô... cũng sẽ không thích anh.

 

“Em bực chuyện gì?” Trần Khoát đang vùi mặt vào cổ cô, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn cô trong gương.

 

“Cô gái nhắn tin hỏi anh có muốn ăn cam không đó.”

 

Trần Khoát bất chợt bật cười, họ ở gần nhau như vậy, cô cũng cảm nhận được sự rung động từ lồ ng n.g.ự.c anh.

 

Anh nói: “Anh không trả lời.”

 

Không quen biết gì, dù có là bạn học, thì với tính cách và sự giáo dục của anh, anh sẽ không tùy tiện làm chuyện block người khác. “Cô ấy cũng không tìm anh nữa.”

 

Trước nay anh vẫn luôn xử lý như vậy, khi nhận ra ý đồ của đối phương, anh sẽ từ chối, sẽ tránh xa, không quan tâm, cũng không muốn làm bạn.

 

Trên thực tế, rất ít người càng thất bại càng dũng cảm, thời đại này, lòng tự trọng của ai mà chẳng quý giá chứ?

 

“Ồ ~” Cô lười biếng nói: “Em cũng không trả lời mà.”

 

Tâm trạng của Trần Khoát đã sáng sủa hẳn từ khi cô thừa nhận mình cũng ghen. Anh ôm chặt cô: “Sau này cũng đừng trả lời.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-188.html.]

“Ừm ừm ừm.”

 

“Đừng qua loa với anh.” Anh dừng lại: “Anh cũng sẽ không trả lời.”

 

“Em có qua loa với anh đâu.” Cô rửa sạch bọt xà phòng trên tay: “Còn anh, căng tin là của anh mở à, người ta đến hỏi có người ngồi không cũng bình thường mà!”

 

Anh không tranh luận với cô.

 

Tình huống nào là bình thường, tình huống nào là không bình thường, anh nhìn một cái là biết hết.

 

Anh không muốn bàn về chủ đề vô nghĩa này, hơi thở của anh lướt qua tai cô, như đang hôn, nhưng lại không hẳn.

 

”Ha ha ha ngứa quá, đừng thế mà!”

 

Cô co người lại, muốn né tránh, nhưng anh lại không cho, hai tay buông ra khỏi eo cô, chống lên bồn rửa mặt, vây quanh cô. Anh cố tình trêu chọc cô, biết cô sợ ngứa, lại dùng cằm cọ cọ vào má cô, nghe cô cười, anh lại càng hăng, ban đầu chỉ là đùa giỡn, sau đó hơi thở của cả hai đều dồn dập hơn.

 

Đột nhiên, anh đưa tay nâng mặt cô, áp lên môi cô.

 

Việc muốn làm từ lúc gặp mặt, đến giờ khi cả thế giới nhỏ bé chỉ còn hai người, mới từ từ áp sát vào nhau, rồi mất kiểm soát. Anh hôn rất vội, cô khó lòng theo kịp nhịp độ của anh, thở không ra hơi, cũng cảm nhận được, trong từng nụ hôn, sự nhiệt tình kiên nhẫn của anh đã dần dần trở nên nóng bỏng gấp gáp vì không được thỏa mãn.

 

...

 

Phòng có máy sưởi rất khô, hai chai nước tặng kèm không đủ giải khát. Chương Vận Nghi vặn chặt nắp chai, muốn nói chuyện tự nhiên, nhưng vừa mở miệng, giọng đã hơi khàn: “Anh xuống mua vài chai nước đi, khô quá, dạo này em hay bị đau họng lúc nửa đêm, phải dậy uống nước.”

 

Trần Khoát quay lưng lại, khẽ ừ một tiếng, nhưng không lập tức ra ngoài, mà đi vào nhà vệ sinh đóng cửa, dựa vào tường, đợi bản thân bình tĩnh lại, không thì sẽ không đi ra ngoài được.

 

TBC

Chương Vận Nghi đỏ mặt ngồi trên sofa ăn từng quả dâu một.

 

Dâu anh chọn rất ngon, quả to, mùi thơm đậm. Cô không đói, cũng không khát, nhưng không thể để miệng rảnh rỗi được.

 

Một lúc sau, Trần Khoát từ nhà vệ sinh bước ra, không dám nhìn cô, đi thẳng ra ngoài. Cô vội vàng nhắc: “Anh chưa lấy áo khoác kìa!”

 

“... Ừ.”

 

Anh như người mất hồn, lùi lại, với tay lấy áo khoác treo trên giá, lẩm bẩm hỏi: ”Có cần mua đồ ăn lên không? Em muốn ăn gì?”

 

“Tùy anh!” Vẻ mặt cô như muốn nói lại thôi, đáng tiếc là anh không nhìn thấy.

 

Khi cửa đóng lại, cô không chịu nổi, đột nhiên đứng bật dậy, đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ, lao vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt. Đợi một lúc mà anh vẫn chưa về, do dự vài giây, cô lấy khăn và đồ ngủ từ ba lô ra, nhanh chóng tắm rửa.

 

Trần Khoát ôm áo khoác từ thang máy bước ra, vẻ mặt vội vã, đi một đoạn mới chậm rãi mặc áo vào.

 

Anh không cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy rất nóng.

Loading...