Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:29:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật sự không nhịn được, càng lúc càng cười to: “Ha ha ha ha ha!”
Phí Thế Kiệt ngồi ghế trước quay đầu lại nhìn, kinh hãi: “Đây là điên rồi à?”
Đới Giai cũng không hiểu cô đang cười gì, gật đầu: “Đúng là điên thật rồi.”
Chỉ có Trần Khoát vài giây sau mới hiểu ra, đưa tay gãi đầu, cảm thấy mình đúng là ngốc.
Anh đành quay ra nhìn cửa sổ, nhưng tiếng cười của cô vẫn vang lên, khiến anh cũng bị lây, khóe miệng nhếch lên.
Tài xế cũng lo lắng bọn họ sẽ nôn trên xe, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chỗ chúng tôi phí rửa xe bên trong là năm mươi tệ đấy.”
Tinh thần Chương Vận Nghi lập tức tỉnh táo hẳn: “Em ổn rồi, em đã sống lại rồi!”
Lý do thì chỉ có cô và Trần Khoát hiểu.
Trần Khoát nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ý bảo đừng nói nữa.
...
Homestay nằm trên núi, mùa hè là cao điểm du lịch, những nơi mát mẻ đều đông nghịt người. Chương Vận Nghi đã tìm hiểu kỹ và chọn được chỗ này. Dù điều kiện có hạn chế, nhưng cái mát mẻ tự nhiên này là thứ mà phòng điều hòa không thể so sánh được.
Cô đặt hai phòng liền kề.
Một phòng cho Trần Khoát và Phí Thế Kiệt, một phòng cho cô và Đới Giai.
Những người vừa nãy còn nằm lả sống dở c.h.ế.t dở trên xe, bây giờ đã nhảy nhót tưng bừng. Chỉ có thể nói sức khỏe tuổi mười tám quả là không phải dạng vừa.
Phí Thế Kiệt lập tức yêu ngay nơi này, hỏi Chương Vận Nghi: “Sao chúng ta chỉ ở đây một đêm thôi thế, ở thêm vài ngày nữa không được sao?”
Chương Vận Nghi mỉm cười: “Cậu nói thử xem?”
Chẳng lẽ cô lại không biết nơi này thoải mái sao?
Sao không ở thêm vài ngày ư? Là bởi vì ví tiền của cô không cho phép đấy!
Bây giờ là mùa cao điểm, rốt cuộc thì hai người họ có biết hai phòng này đã tốn của cô bao nhiêu tiền không! Nếu họ đã biết mà còn nói vậy, thì quả là không có lương tâm!
Phí Thế Kiệt hiểu ra, chỉ tay về phía Trần Khoát đang rửa tay trong nhà vệ sinh: “Chuyện này là thế nào, không phải là vẫn còn có cậu ấy sao?”
Trần Khoát nghe vậy thì tay cũng không rửa nữa, lập tức đi ra kéo tên mập Phí Thế Kiệt vào nhà vệ sinh.
Mọi chi tiết của chuyến đi anh đều tham gia thảo luận, nhưng không còn cách nào khác, cô rất kiên quyết, vẻ mặt cô như thể “Cứ tin tưởng em, du lịch bụi cũng có thể rất vui, em chính là người giỏi nhất!”. Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo đó của cô, anh đành phải đồng ý.
Ban đầu anh còn định giúp cô giảm bớt gánh nặng, định lén đặt vé xe, nhờ Phí Thế Kiệt nhắn riêng Đới Giai xin số căn cước công dân.
Đới Giai: [Đưa cho các cậu à, không đời nào, bây giờ sẽ nói với cậu ấy ngay đây.]
Là bạn thân của Chương Vận Nghi, Đới Giai không muốn làm chuyện này, nên lập tức quay lưng tố cáo hai người. Đới Giai nhấn mạnh lần thứ một trăm, cô ấy luôn đứng về phía bạn thân, sau này nếu muốn tạo bất ngờ như sinh nhật chẳng hạn, thì tốt nhất là đừng tìm cô ấy.
Bởi vì căn bản là cô ấy không giữ được bí mật đâu...
Sau khi Chương Vận Nghi biết chuyện này, cô lập tức làm lơ Trần Khoát mười phút, hơn nữa còn đổi biệt danh của anh từ “Đồ tốt” thành “Đồ chó”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-185.html.]
Cô đã nói rằng cô có thể làm được, thì nhất định cô sẽ làm được! Phải tin tưởng cô!
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng hét của Phí Thế Kiệt: “Cậu dám đánh tôi sao?!”
Chương Vận Nghi và Đới Giai cười đến không nhặt được mồm.
Trần Khoát lạnh lùng: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.”
Chuyện này khó khăn lắm mới lắng xuống, lại bị nhắc đến, mười phút kia dài đằng đẵng như thế nào, lão Phì có biết không? Tất nhiên là lão Phì không thể biết được, bởi vì cậu ấy có bạn gái đâu.
Bốn người đi dạo quanh khu vực homestay, không khí trên núi trong lành, thoải mái và thư thái. Như đang đi tìm kho báu, khi thấy một con suối nhỏ, họ đều vô cùng phấn khích. Phí Thế Kiệt và Đới Giai do dự, muốn thử xem nước suối có ngọt như trong sách nói không.
Chương Vận Nghi khẽ nói: “Có người nhìn thấy suối thì muốn uống nước, có người thì lại muốn rửa chân.”
Trần Khoát ôm vai cô, nhịn cười, xoa đầu cô.
Phí Thế Kiệt: “?”
Đới Giai: “?”
Cả hai đều buông tay, nước trong lòng bàn tay rơi xuống, tạo thành những bông nước nhỏ, rồi hòa vào dòng suối.
...
Chương Vận Nghi gọi ngày hôm nay là thời gian mua bằng tiền, trôi qua rất nhanh nhưng rất đáng giá, đặc biệt là hoàng hôn, còn đẹp hơn cả trong thành phố. Đến đây phải chụp thật nhiều ảnh, nếu không thì coi như chưa đến. Cô đi tìm góc chụp đẹp, cuối cùng cũng tìm được một chỗ ưng ý.
Đới Giai và Phí Thế Kiệt cũng vui vẻ học theo các du khách khác, hét vang vào trong hang núi.
Nhìn bạn bè vui vẻ, Chương Vận Nghi cũng rất hạnh phúc. Cô lại đưa mắt nhìn Trần Khoát đang cầm máy ảnh, hỏi: “Anh có vui không?”
Trần Khoát ừ một tiếng.
Chỉ là tính cách anh có lẽ là đúng như cô đã nói, hơi trầm, anh không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình, nên muốn dùng hành động, như một cái ôm, một nhịp tim để chứng minh rằng sau tiếng “ừ” của anh là cả một bài văn mô tả cảm nghĩ dài ba nghìn chữ.
“Đừng lại gần!” Chương Vận Nghi ngăn anh lại, chỉ tay về phía bầu trời xa xăm, ánh sáng màu cam phủ khắp mặt đất. Cô vui mừng, bảo anh tự điều chỉnh ống kính, cô giơ tay lên: “Chụp ra cảnh nó nằm trong lòng bàn tay em, hiểu chứ?”
Trần Khoát, thân là bạn trai đã chụp cho bạn gái ít nhất vài trăm tấm ảnh trong mùa hè này, đã quá hiểu rồi.
Anh giơ máy ảnh lên, lấy nét.
Cô là trung tâm.
“Nó đã nằm trong lòng bàn tay em chưa?” Chương Vận Nghi hỏi to.
Trong ống kính của Trần Khoát, cô gái mà anh rất thích thực ra còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm nay nữa.
Anh không có cảm giác đặc biệt gì với thiên nhiên.
TBC
Nhưng khi cô xuất hiện trong đó, anh mới cảm nhận được vẻ đẹp.
Anh khẽ nói: “Đã ở đó rồi.”
Và sẽ luôn ở đó.