Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-06-15 00:28:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau bữa tiệc mừng nhập học, Chương Vận Nghi và Trần Khoát bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lịch sắp tới.

 

Kỳ nghỉ này vừa bình thường lại vừa không bình thường.

 

Họ đi dự tiệc mừng của bạn bè, ăn uống rất nhiều bữa, hát hò rất nhiều bài, khám phá các địa điểm du lịch lớn nhỏ ở Giang Châu, và cùng nhau đăng ký học lái xe. Những việc này tưởng chừng như rất đỗi bình thường đối với các sĩ tử sau kỳ thi.

 

Nhưng mà, khi làm những điều bình thường ấy cùng người mình rất thích, thì chúng lại trở nên vô cùng đặc biệt.

 

Trên chuyến tàu cao tốc đến điểm đến, Chương Vận Nghi đắm chìm trong khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cô cảm thấy vai mình nặng trĩu, nhìn xuống thì thấy Đới Giai đã ngủ gục. Cô mỉm cười, kéo rèm che nắng xuống.

 

Chuyến đi chơi này đã được cô và Trần Khoát lên kế hoạch từ lâu, nhưng cả hai đều không dám thách thức giới hạn của bố mẹ. Sau nhiều lần cân nhắc kỹ lưỡng, họ quyết định rủ thêm bạn bè đi cùng. Vì thế, họ đã phải đấu trí đấu dũng với Phí Thế Kiệt và Đới Giai suốt mấy ngày liền.

 

Những khó khăn trong quá trình thuyết phục hai người bạn kể ra cũng đủ khiến họ rơi nước mắt.

 

Cuối cùng, với điều kiện “bao ăn, bao ở, bao cả vé đi về”, “sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp”, và “sẽ nợ một ân tình”, họ cũng đã thuyết phục được hai người bạn đồng ý đi cùng.

 

Tình bạn này đúng thật là cảm động trời đất!

 

Dù đã hết lòng chiều chuộng bọn họ như vậy, mà Phí Thế Kiệt vẫn không ngừng nhắn tin nhắc nhở cô: [Ai là người vĩ đại, vô tư và tốt bụng nhất thế giới? Xin hãy trả lời.]

 

Cô đành phải bấm bụng trả lời: [Tất nhiên là tổng giám đốc Phí đẹp trai nhất của chúng ta rồi!]

 

Phí Thế Kiệt lại còn đòi hỏi thêm: [Có đẹp trai hơn cả Trần Khoát không? Xin hãy trả lời.]

 

Cô không thể nhịn thêm được nữa, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn: [Chắc chắn rồi!]

 

Nhưng tất cả chuyện này đều xứng đáng!

 

Điểm đến là một ngọn núi ở một thành phố khác. Cô đã tìm hiểu rất kỹ về nơi này rồi. Biển mây ở đây vô cùng hùng vĩ, như chốn bồng lai tiên cảnh. Trên núi cũng rất mát mẻ, hoàn toàn không có cái nóng oi bức của thành phố, rất thích hợp để tránh nóng. Đứng trên cao ngắm bình minh, hoàng hôn và những vì sao, chắc chắn sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ đúng không?

 

Tất nhiên, đó chỉ là những lý do được xử lý qua bằng nghệ thuật nói giảm nói tránh mà thôi...

 

Lý do thực sự là vì kiếp trước cô đã đi qua rất nhiều thành phố, nên lần này cô muốn cùng Trần Khoát đến một nơi cả hai chưa từng đặt chân đến, để chuyến đi thêm ý nghĩa.

 

Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ngồi cùng một hàng ghế, một người ngồi giữa, một người ngồi gần lối đi.

 

Anh đeo tai nghe, quay đầu nhìn về phía Chương Vận Nghi đang ngồi ở ghế F.

 

Đột nhiên, vai anh nặng trĩu.

 

Anh liếc nhìn Phí Thế Kiệt đang dựa vào vai mình, lạnh lùng nói: “Cho cậu một giây đồng hồ, biến.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-184.html.]

Phí Thế Kiệt lập tức ngồi thẳng dậy, “Cậu thực tế hơn bạn gái cậu nhiều quá đấy!”

TBC

 

“Có gan thì trạm sau cậu xuống xe đi.”

 

Đương nhiên Phí Thế Kiệt không chịu thua, hiện tại chẳng có lời nào có thể làm tổn thương cậu ấy được nữa, bởi vì cậu ấy không có điểm yếu, không sợ gì cả. Nhưng người anh em này của cậu ấy thì có, vì thế cậu ấy bật màn hình điện thoại lên, khoe khoang: “Bạn gái cậu bảo tôi đẹp trai hơn cậu, cậu có giỏi thì bảo cậu ấy mắt mù đi.”

 

Trần Khoát: “...”

 

Anh mỉm cười: “Cô ấy đúng là tốt bụng hơn tôi.”

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai ngồi cách đó một lối đi, đều đã ngủ gục.

 

Chuyến đi không dài cũng không ngắn, đến nơi vào buổi trưa. Họ bắt taxi đến một nhà hàng được cư dân mạng giới thiệu, bốn người ăn hết sạch một bàn đầy thức ăn. Đới Giai xoa bụng cảm thán: “Được sống lại rồi.”

 

Chỉ bốn chữ đơn giản ấy đã khiến Chương Vận Nghi vô cùng đau lòng.

 

Cô đau lòng không tin, vội vàng chạy sang cửa hàng bên cạnh mua nước lạnh, vặn nắp rồi hai tay dâng lên, ân cần hỏi han.

 

Phí Thế Kiệt huých cùi chỏ vào Trần Khoát, nhướng mày, truyền đạt suy nghĩ: Nhìn kìa, học tập đi.

 

Trần Khoát huých lại cậu ấy, lão Phì muốn có được đãi ngộ như thế này sao? Đừng mơ, kiếp sau đi.

 

Bốn người lên xe đến chân núi, chủ homestay nhiệt tình lái xe đến đón. Dù ban đầu rất hào hứng, nhưng Chương Vận Nghi cũng bị con đường quanh co đánh gục, nằm bẹp như cá c.h.ế.t trong vòng tay Trần Khoát.

 

“Em muốn nôn quá.” Cô nói. Kiếp trước cô đã không chọn leo núi, quả là quyết định sáng suốt.

 

Trần Khoát nhíu mày: “Cố lên.”

 

Cô bị chọc cười: “Em tưởng anh sẽ bảo em cứ nôn lên người anh chứ.”

 

Trần Khoát lại không cười nổi, đưa tay sờ trán cô: “Hay để anh bảo họ dừng xe một chút nhé?”

 

“Không cần.” Cô ngăn lại: “Cố một chút là qua thôi. Chỉ là muốn ăn gì đó mát mát thôi. Giai, cậu có gì không?”

 

Ánh mắt Đới Giai lờ đờ: “Đừng nói chuyện với tớ, nếu không thì tớ sẽ nôn thật đấy.”

 

Trần Khoát cũng không nghĩ nhiều, lục trong túi quần thể thao lấy ra một thanh kẹo cao su bạc hà đưa cho cô: “Anh có cái này.”

 

Chương Vận Nghi reo lên một tiếng, lập tức mở một thanh ra nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến. Vị bạc hà the mát khiến cô đỡ hơn, cô cũng chia cho Đới Giai và Phí Thế Kiệt. Khi người đã dễ chịu hơn, đầu óc cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

 

Cô đột nhiên bật cười.

 

Loading...