Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:56:40
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giống như Đới Giai không muốn làm kỳ đà cản mũi, thì Trần Khoát cũng không muốn, anh cũng đã mấy ngày chưa gặp Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên rồi, vừa vặn có thể tìm họ chơi game luôn.
-
Sáng sớm hôm sau.
Không có lịch hẹn hò, lần này Trần Khoát dậy sớm không có việc gì làm, mở máy tính ra nghiên cứu xem trường dạy lái xe nào tốt hơn, nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến, anh bước ra khỏi phòng, Nhậm Tuệ vừa kết thúc cuộc gọi với chồng, mặt mày mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, vừa tan làm về đến nhà, bà ấy thậm chí không còn sức để chửi ầm lên nữa.
“Bố lại quên điện thoại ạ?” Anh bất lực hỏi.
Chuyện như thế này không chỉ xảy ra một lần, may mắn thì đi xuống dưới nhà sẽ phát hiện kịp thời, không may thì đến khi lái xe đến bệnh viện rồi mới nhớ ra, lần này rõ ràng là trường hợp sau.
“Trí nhớ của bố con, mẹ không muốn nói nữa rồi.” Nhậm Tuệ sai khiến con trai, “Nếu không có việc gì thì con đi đưa điện thoại cho bố đi?”
Trần Khoát gật đầu đồng ý, “Vâng, con đi ngay đây.”
Nhậm Tuệ ngáp một cái, tùy ý ném điện thoại của chồng lên bàn trà, duỗi người, đứng dậy bước vào nhà tắm, chưa kịp ra ngoài, Trần Khoát đã thay giày cầm chìa khóa ra cửa, đến bến xe buýt gần khu dân cư đợi xe, cúi đầu nhắn tin: [Em đã dậy chưa?]
Chương Vận Nghi đang đánh răng, tranh thủ trả lời anh: [Vừa dậy, bị ông nội gọi dậy [khóc]]
Trần Khoát nhìn biểu tượng này, không nhịn được cười, anh nghe cô nhắc vài câu, vì công việc của bố mẹ cô không nhàn rỗi, nên thường không có thời gian đi chợ, mỗi tuần ông bà nội cô sẽ mang rau củ đến vài lần.
Chỉ cần cô ở nhà, thì họ đến sẽ mang theo bữa sáng cho cô.
Đôi khi đây cũng là một gánh nặng hạnh phúc, bởi vì trong mắt người già, không ăn sáng tuyệt đối không được, nhất định phải gọi cô dậy.
Chương Vận Nghi vệ sinh cá nhân xong thì bước ra, thấy ông nội đang ngồi trên ghế đánh giày, trêu chọc: “Ông nội còn quan tâm hình tượng hơn cả bố con, đi ra ngoài ai dám tin hai người là bố con, rõ ràng là anh em mà.”
Lão Chương nghe xong trong lòng vui như hoa nở, “Không biết lớn nhỏ gì cả, nhưng bố con đúng thật là không có tinh thần gì cả, cả ngày đi làm đều bày ra bộ dạng như ai thiếu nợ nó không bằng, không biết suốt ngày mệt mỏi cái gì nữa. Lười chẳng buồn nói nữa, Vận Vận, bánh bao ông để trên bàn nhớ ăn nhé, ông đi đây!”
“Ơ ơ ơ!” Chương Vận Nghi nhớ ra việc mẹ dặn, vội vàng gọi ông nội lại, “Mẹ con bảo ông mang về một quả dưa hấu, ngọt lắm ạ.”
“Hôm nay không mang được.” Lão Chương xua xua tay, “Không đi xe tới, ông còn phải đến bệnh viện.”
“Ông làm sao thế, chỗ nào không khỏe ạ?” Cô lo lắng hỏi.
Đối với sự quan tâm của cháu gái, lão Chương rất thích, “Ông không sao, đến bệnh viện thăm đồng nghiệp cũ thôi, chính là lão Lý trước đây mua kẹo mạch nha cho con đó, mấy hôm nay huyết áp không hạ được, phải đi thăm mới được.”
Chương Vận Nghi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, đợi ông nội ra ngoài, cô trở lại ngồi xuống trước bàn ăn, vừa ăn sáng vừa trả lời tin nhắn của bạn bè, không để ý đã ăn hết một phần bánh bao, dọn dẹp bát đũa dùng một lần, trong đầu hiện lên một chuyện, khiến tim cô đập nhanh.
Đã quá lâu rồi, lâu đến mức ký ức đã mờ nhạt, cụ thể ngày nào cô quên mất, nhưng chính là mùa hè cô thi xong, có một hôm ông nội đến thăm đồng nghiệp cũ đang nằm viện, trên xe buýt gặp kẻ trộm, thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, chân vô tình bị trẹo, một thời gian không thể đi xe ba bánh được, bố cô tức điên lên, rất không tán thành cách làm này của ông nội, mắng ông nội đã lớn tuổi rồi còn muốn làm anh hùng, nếu xảy ra chuyện thì biết phải làm sao!
Trong thời gian đó chỉ cần hai bố con ngồi chung một bàn ăn là luôn xảy ra cãi vã.
Tính tình của ông nội cũng nóng nảy, đập bàn uỳnh uỳnh, “Cái giác ngộ chó má của mày, mày còn không bằng đứa trẻ bố gặp trên xe buýt!”
Cô nghe ông nội kể, lúc đó trên xe buýt có một cậu trai tuổi tác tương đương cô dám đứng ra, đáng tiếc là tên trộm đã nhanh nhẹn trốn xuống xe, có lẽ là cậu trai đó cũng có lo lắng, không đuổi theo, nhưng đã đỡ ông nội đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-179.html.]
Ông nội rất tiếc, còn chưa kịp cảm ơn tử tế thì đối phương đã lặng lẽ rời đi rồi.
Ông nội còn lén lút hỏi cô, có phải ông nội có khuôn mặt dễ bị hiểu lầm là lừa đảo, khiến người ta sợ chạy mất dép không.
Cô bị chọc đến mức bật cười ha hả.
Bây giờ cô đã không cười nổi, cô không chắc có phải là ngày hôm nay hay không, ít nhất thì kiếp này cô không thể để ông nội chịu khổ nữa. Cô hoảng hốt gọi vào số điện thoại của ông nội, bên kia mãi không nghe máy.
TBC
Nghe máy đi lão Chương!!
Trần Khoát tay nắm tay vịn xe buýt, đúng giờ cao điểm đi làm, xe đông đúc ồn ào, thoáng nghe thấy một chuỗi âm thanh hỗn loạn, nghiêng tai nghe, xác định nguồn phát, hơi cúi người, lên tiếng nhắc nhở, “Hình như điện thoại của ông đang đổ chuông đấy ạ.”
Lão Chương “à” một tiếng, hiểu ra, lục tìm từ túi áo sơ mi ngắn lấy ra điện thoại.
Trần Khoát lịch sự dời mắt, nhìn chỗ khác.
Lão Chương thấy là cháu gái gọi đến còn rất ngạc nhiên, ấn mạnh nút nghe máy, hét lớn: “Có việc gì thế! Ông đang ở trên xe!!”
Khi điện thoại được kết nối, Chương Vận Nghi đã ngồi lên taxi, báo tên bệnh viện, trán cô đẫm mồ hôi, màng nhĩ suýt nữa thì bị giọng nói cực kỳ to của ông nội chọc thủng, vội vàng nói: “Cuối cùng ông cũng chịu nghe máy rồi! Ông nội còn trên xe buýt không ạ?”
“Đang trên xe!” Lão Chương tiếp tục hét, “Có việc gì thế!”
Trần Khoát nghiêng đầu che giấu nụ cười trong mắt, anh cảm thấy rất giống ông ngoại mình, gọi điện thoại cơ bản đều là hét. Nói ra thì rất thú vị, chỗ ngồi này chính là do anh nhường cho ông lão này, tính cả lần này thì đã gặp ba lần rồi.
“Đi taxi làm gì, ông có chỗ ngồi mà!” Lão Chương nghe ra sự lo lắng trong lời nói của cháu gái, cười ha hả, “Là người quen nhường chỗ, đang ngồi đây!”
Gặp người quen sao?
Trái tim treo ngược của Chương Vận Nghi lập tức rơi xuống, vậy chắc không phải chuyện xảy ra hôm nay, hay là mấy ngày tới ngày nào cũng gọi điện hỏi ông nội, chỉ cần ông nội đến bệnh viện thì cô sẽ đi cùng?
Trần Khoát không cố ý nghe trộm điện thoại người khác.
Nhưng anh tin rằng, trên xe buýt này ít nhất là một nửa số người đều nghe thấy.
Anh sững sờ, kinh ngạc, “người quen” mà ông lão này nói, chẳng lẽ là anh sao??
Chương Vận Nghi cúp máy, định nói với tài xế taxi dừng xe ở phía trước, chợt nghĩ, đã ra ngoài rồi chi bằng đến bệnh viện luôn, cô vẫn không yên tâm.
Cửa bệnh viện tắc nghẽn là chuyện bình thường, cô xuống xe sớm, trên đường đến cổng chính thì nhìn thấy xe buýt ông nội đang ngồi chậm rãi tiến vào bến, không chắc là có phải xe này không, cô vẫn bước theo.
Xe buýt dừng lại, cửa trước sau mở ra, hành khách lên xuống, cách vài mét, Chương Vận Nghi đứng sững, xung quanh dường như trở nên yên tĩnh hẳn.
Ông lão khỏe mạnh không chịu già, không để Trần Khoát đỡ, vững vàng bước xuống xe, khen ngợi: “Cả xe toàn là người, đều làm ngơ cả, bây giờ thanh niên giống như cháu không nhiều đâu!”
Trần Khoát không muốn cũng không thể nói chuyện với người không quen, đáng tiếc đích đến lại giống nhau, chỉ có thể khô khan đáp: “Không có, tại vì trước đây cháu cũng bị mất điện thoại trên xe... ừm, cháu có hẹn gặp người ở đây, ông có việc đi trước đi ạ?”
Nói xong anh lấy điện thoại ra giả bộ bận rộn, định đợi ông lão đi xa rồi mới vào bệnh viện, đột nhiên, như có cảm giác gì đó, anh nghiêng đầu nhìn qua dòng người qua lại, bất ngờ chạm vào một ánh mắt, cô đang tròn mắt, khó tin nhìn anh.