Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:56:28
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều thực sự thúc đẩy Trần Khoát đến trường một cách nhiệt tình như vậy là một chuyện khác.

 

Cô Triệu cũng rất hiểu học sinh xuất sắc của mình, trong điện thoại đã đặc biệt nhấn mạnh, bảo anh thuận tiện đến lấy giấy tờ chuyển khoản của trường.

 

TBC

Nhìn hai cái đầu chụm vào nhau xác nhận số tài khoản và tên chủ tài khoản, lại rất khẽ khàng kiểm tra số tiền, cô Triệu mỉm cười hiểu ý, trêu chọc: “Trần Khoát, em định tiêu số tiền này thế nào? Có nộp cho bố mẹ không?”

 

“Bố mẹ bảo em tự cất giữ ạ.”

 

Trần Khoát có quỹ đen riêng của mình, nhưng anh thực sự chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mắt sáng hơn bình thường.

 

Chương Vận Nghi ở bên cạnh ghen tị đến mức đỏ mắt, thêm một ca bệnh đau mắt đỏ ở Giang Châu.

 

“Vậy cũng được.” Cô Triệu vẫn không quên dặn dò, “Nhưng đừng có tiêu lung tung, kiếm tiền rất khó đấy.”

 

Chương Vận Nghi tò mò hỏi thêm, “Cô ơi, vậy lần này chắc là cô cũng có nhiều tiền thưởng lắm nhỉ?”

 

Cô Triệu lập tức thu lại nụ cười dịu dàng trên mặt, “Trẻ con hỏi lung tung cái gì thế.”

 

Nói xong, cô ấy lại lấy ví ra, rút ra một tờ 100 tệ đưa cho họ, “Ban đầu cô định mời các em uống nước, nhưng hôm nay bận quá, thật sự không đi được, các em tự ra phố sau mua nhé, đừng khách sáo với cô, tiền còn lại thì coi như bù lại tiền xe cho các em.”

 

Trần Khoát nhận lấy, đưa cho Chương Vận Nghi bên cạnh.

 

Đã quen thân với cô Triệu rồi, thật sự không cần phải nói mấy lời khách sáo nữa.

 

“Cô ơi, chúng em đi đây ạ.” Chương Vận Nghi vẫy tay tạm biệt.

 

Lần sau gặp lại không biết là khi nào, nhưng chắc chắn sẽ có lần sau.

 

Cô Triệu gật đầu cười, nhìn họ sóng vai rời đi, càng đi càng xa, cô ấy vẫn đứng ở đây, tiễn đưa từng lớp học sinh.

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát đến phố sau trường, còn chưa đến giờ ăn, mua một phần đá bào đậu đỏ ở quán nước rồi thẳng tiến đến quán ăn Hàn Quốc, hai người ngồi ở bàn nhỏ, cô ăn không hết một phần đá bào đậu đỏ, thỉnh thoảng lại đút cho anh một miếng, anh cũng không phản đối.

 

“Hôm nay bố hỏi anh có muốn đăng ký học lái xe không.” Vị trong miệng anh giống cô, “Em có muốn thi bằng lái không?”

 

Thi bằng lái sao???

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-178.html.]

Mấy từ quen thuộc mà xa lạ này...

 

Chương Vận Nghi đã lâu không lộ ra biểu cảm đau khổ và bất lực như thế, cô đã quên mất, ngoài trải qua hai lần thi đại học ra, thì mình còn phải trải qua một lần thi bằng lái nữa, cô có tội tình gì sao?

 

“Sao thế?” Anh do dự nhìn cô, “Không muốn cũng không sao đâu.”

 

“Không, em muốn thi!”

 

Làm người phải giữ thái độ lạc quan, nghĩ theo hướng tích cực thì kiếp trước cô đã lái xe trên đường nhiều lần rồi, lần này nếu thi bằng lái, chẳng phải là sẽ dễ dàng xử lý được sao?

 

Xe thần Haruna đến đây!

 

Trần Khoát khẽ cười: “Vậy chúng ta cùng thi nhé?”

 

Cùng thi bằng lái, sau này còn có thể cùng nhau đi du lịch tự lái, đến nhiều nơi.

 

“Được chứ.” Cô đồng ý ngay lập tức, suy nghĩ về nhà sẽ xin tiền của bà Doãn, cô đã rất rõ ràng, tương lai sẽ có nhiều mùa hè tươi đẹp, nhưng không mùa hè nào sẽ thoải mái tự do như lúc này, chi bằng cứ làm hết những việc có thể làm đi.

 

Nói là làm.

 

Sau khi ăn trưa xong, hai người bắt đầu hỏi bạn bè xem trường dạy lái xe nào ở Giang Châu tốt hơn, nhận được phản hồi cũng không ngồi yên, chiều đến lập tức đi khảo sát từng nơi, xem địa điểm hỏi giá, vui vẻ vô cùng.

 

Lại đến tối muộn mới chia tay.

 

Trần Khoát không cảm thấy mình là người dính người, vốn dĩ khi đi học ngày nào họ cũng gặp nhau, bây giờ chỉ là tiếp tục như thế mà thôi, “Ngày mai có muốn đi đến bảo tàng mỹ thuật không?”

 

“Ngày mai à?” Chương Vận Nghi lắc đầu, “Chiều nay chị Giai đã về Giang Châu rồi, bọn em hẹn ngày mai sẽ gặp nhau.”

 

Trần Khoát: “... Ừ.”

 

Cô cảm thấy giọng điệu đột nhiên trầm xuống của anh rất buồn cười, “Hay là anh đi cùng luôn đi?”

 

“Không được.”

 

Anh không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối, “Hai người cứ đi chơi đi.”

 

Loading...