Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:56:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát đã bắt đầu chờ đợi từ khoảnh khắc nhìn Chương Vận Nghi bước vào lối đi.

 

Chờ đợi cô phát hiện ra món quà bất ngờ mà anh chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

Tuy nhiên, sau khi tắm xong và trở về phòng, anh chờ mãi, chờ đợi dường như kéo dài vô tận, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn “a a a a” hay hay cuộc gọi nào từ cô, khiến anh không thể yên tâm đi ngủ được.

 

Cô thật sự ngủ rồi sao?

 

Nhưng về nhà mà cô không lục lọi túi xách một chút nào sao?

 

Anh có nên gọi điện nhắc nhở cô không? Nhưng nếu cô thật sự đã ngủ rồi, lại làm phiền cô thức giấc thì sao?

 

TBC

Anh tạm thời không thể quyết định được, ném điện thoại sang một bên, nằm nghiêng cầm lấy món đồ chơi trên đầu giường và chìm vào suy nghĩ.

 

Căn phòng khác trong thành phố vẫn còn bật đèn, Chương Vận Nghi cầm hộp điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, nếu không phải là sợ đệm giường không chịu nổi, thì cô đã muốn nhảy cẫng lên rồi, không ai không thích một bất ngờ như vậy cả, cô choáng váng, cô ngơ ngác.

 

Không liên quan nhiều đến giá trị của món quà.

 

Mà là bị cảm giác vui vẻ bất ngờ ập đến trong khoảnh khắc đó đánh trúng tim đen, hơn nữa dư âm còn kéo dài.

 

Thậm chí cô còn muốn cho cả thế giới biết chuyện này!

 

Nghĩ đến việc Trần Khoát có lẽ vẫn đang đợi mình, cô không do dự nữa, không tiếp tục chủ đề vừa rồi với Đới Giai nữa, mà gửi một loạt dấu chấm than: [Cục cưng, giang hồ cấp cứu!]

 

Đới Giai trả lời ngay lập tức: [Đây!]

 

Cô gõ phím nhanh như chớp, trong lồ ng n.g.ự.c tràn ngập một loại hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, nếu cô thật sự buông thả bản thân, thì có lẽ Trần Khoát cách nhà cô hai trạm tàu điện ngầm cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn của cô mất: [Anh ấy tặng tớ một chiếc điện thoại, cậu biết không! Đây không phải là điểm chính, điểm chính là anh ấy đã lén bỏ vào túi xách của tớ, tớ chỉ vừa mới phát hiện ra thôi! Tất nhiên đây cũng không phải là điểm quan trọng nhất, mà là mười mấy phút trước anh ấy hỏi tớ đã ngủ chưa, tớ không trả lời! Như vậy, vấn đề là, bây giờ tớ nên làm gì để có thể tiếp tục trò chuyện tự nhiên với anh ấy đây?]

 

Đới Giai: [Tại sao cậu không trả lời cậu ấy thế?]

 

Còn phải hỏi sao, Chương Vận Nghi trả lời: [Không phải là tớ đang trò chuyện với cậu sao, không có tâm trí nữa, hơn nữa tớ và anh ấy đã chúc nhau ngủ ngon rồi...]

 

Đới Giai cảm thấy mãn nguyện: [Vậy là cậu thích trò chuyện với tớ hơn đúng không?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-176.html.]

Giữa đêm khuya, Chương Vận Nghi bật cười, mắt cong thành hình trăng khuyết: [Tất nhiên rồi!]

 

Bàn tán chuyện của người khác, nấu xói sau lưng, chuyện này chắc chắn chỉ có thể tìm bạn bè cùng tần số mà thôi.

 

Đới Giai: [Vậy thì cậu nói với cậu ấy là, tớ đã gọi điện làm cậu thức giấc?]

 

Nhìn đi, đây chính là bạn bè đấy.

 

Bạn bè luôn sẵn sàng hy sinh vì bạn, tự gánh chịu tất cả trách nhiệm về mình.

 

Chương Vận Nghi: [Vậy thì anh ấy sẽ hỏi tớ, cậu gọi điện cho tớ lúc muộn thế này để làm gì ha ha ha]

 

Đới Giai tâm phục khẩu phục: [... Đúng là cậu ấy nên làm lớp trưởng, quản nhiều thật đấy]

 

Hai người như đang âm mưu một chuyện lớn, may mắn là không lâu sau đã nghĩ ra cách rất hay, tạm thời kết thúc cuộc trò chuyện tối nay, Chương Vận Nghi mở hộp thoại với Trần Khoát lên, giả vờ rất bực bội mà trả lời anh: [Làm sao thế? Anh cũng bị hàng xóm trên lầu làm ồn đánh thức sao?]

 

Tiếng rung điện thoại, cắt ngang suy nghĩ của Trần Khoát.

 

Anh giật mình, tỉnh táo lại, cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn này thì bật cười.

 

Vậy là, cô đã phát hiện ra màn ảo thuật của anh rồi sao?

 

Đúng là kỳ lạ thật, anh cảm thấy, phản ứng này của cô khiến anh vui hơn cả dự đoán, bởi vì đây mới chính là cô.

 

Anh kiên nhẫn soạn nội dung: [Có thích không?]

 

Chương Vận Nghi đã sớm hưng phấn dùng chăn cuộn mình lại, cô nhìn ba chữ này, lại lăn qua lăn lại trên giường, nén lại cảm giác muốn lập tức xuất hiện trước mặt anh, cô không do dự trả lời: [Thích lắm! Vui lắm! Bây giờ em đang lăn lộn nhảy cẫng lên, biến thành hàng xóm phiền phức trên lầu, chắc là đã đánh thức hàng xóm dưới lầu rồi]

 

Anh bật cười vì cách dùng từ của cô: [Thích là được rồi.]

 

Chiếc điện thoại này anh đã chọn rất lâu, cuối cùng chọn một mẫu khá hot trên thị trường, anh nghĩ, nhiều người thích như vậy, hẳn là cô cũng sẽ thích.

 

Chương Vận Nghi không muốn hỏi anh bao nhiêu tiền rồi làm mất hứng.

 

Loading...