Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:55:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát gần như chạy hết tốc lực về nhà, anh không muốn để cô phải đợi thêm một giây một phút nào. Vừa bước vào nhà, anh thậm chí còn chưa kịp cởi dây giày, trực tiếp đá đôi giày trên chân ra, lao thẳng vào phòng tắm.

 

Đánh răng, gội đầu, tắm rửa, cả quy trình không thiếu bước nào, nhưng thời gian lại ít hơn bình thường rất nhiều.

 

Vào phòng tắm lúc mồ hôi nhễ nhại, khi ra ngoài lại sạch sẽ thơm tho.

 

Anh vội vã vào phòng, kéo ngăn kéo bàn học ra, bên trong có hai chiếc điện thoại mới, một đen một trắng, màu đen là của anh, màu trắng là của cô, cùng một phiên bản, nếu cô không thích màu trắng thì có thể đổi với anh.

 

Anh bỏ hộp điện thoại màu trắng vào ba lô, chỉ cần nghĩ đến cảnh tối nay cô về nhà và phát hiện ra món quà bất ngờ này, là tâm trạng anh lại trở nên vui vẻ chưa từng có.

 

Anh vội vã đeo ba lô đi ra ngoài, tóc vẫn còn ướt, tỏa ra mùi chanh tươi mát, thời tiết nóng nực, chỉ một lúc sau là sẽ khô ngay.

 

Cửa thang máy từ từ mở ra.

 

Ba người trong nhà đụng mặt nhau, Nhậm Tuệ và bác sĩ Trần đang bàn luận về đủ loại chuyện chi tiết của bạn gái con trai, ví dụ như cái đầu tròn tròn đẹp đẽ, ví dụ như có nên mua mấy chai nước cô vừa uống trong cửa hàng tiện lợi để sẵn ở nhà không, đột nhiên gặp phải con trai, cả hai vội vàng im lặng.

 

“Ra ngoài à?” Nhậm Tuệ hồi phục tinh thần, cười hỏi, giọng điệu và biểu cảm không khác gì bình thường.

 

Trần Khoát gật đầu, tưởng rằng bố mẹ sẽ hỏi anh đi đâu, có về nhà ăn cơm không, nhưng bố anh đã nghiêng người nhường chỗ, thậm chí còn thúc giục, “Vậy con đi nhanh đi!”

 

Sao có thể để người ta đợi lâu được chứ?

 

Hai vợ chồng đều tránh ra, tươi cười nhìn cửa thang máy đóng lại.

 

Trong lòng Trần Khoát thoáng nghi ngờ, nhưng không có thời gian cũng không có tâm trạng suy nghĩ sâu, anh đang lo lắng cho Chương Vận Nghi vẫn đang đợi anh ở cửa hàng tiện lợi, thang máy vừa xuống tầng một, anh đã nhanh chóng bước ra ngoài, rất nhanh đã đến cửa hàng tiện lợi, ngay lập tức nhìn thấy cô, cô đang chống cằm thẫn thờ.

 

Anh hiểu ra, chắc chắn là điện thoại đã hết pin rồi nhỉ?

 

Anh gần như đã đi đến phía sau cô rồi, mà cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, anh đành phải ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô.

 

Vài giây sau, cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn anh, mơ hồ nói: “Anh đã đến rồi à.”

 

“Làm sao thế? Không khỏe à?” Trần Khoát nhíu mày hỏi.

 

Chương Vận Nghi gật đầu rồi lắc đầu, cô luôn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, lần này cũng không phải là ngoại lệ, nếu chỉ gặp bố của Trần Khoát thôi thì cô sẽ không nghĩ đến chuyện khác, nhưng vừa rồi bố mẹ anh thật sự rất kỳ lạ!

 

Cô cứ luôn cảm thấy, có lẽ bố của Trần Khoát là đến mua đồ rồi tình cờ nhìn thấy cô, sau khi ông ấy rời đi chưa đầy vài phút, mẹ của Trần Khoát đã đến... có lẽ là đến xem cô.

 

“Điện thoại của anh có ảnh bố mẹ anh không?” Cô hỏi.

 

Mặc dù cô biết đó là bố mẹ của Trần Khoát, nhưng đối với anh, cô chưa từng gặp họ bao giờ, nên không nên biết mới đúng.

 

Trần Khoát ngạc nhiên nhìn cô.

 

Rõ ràng là anh cũng nhớ lại chuyện vừa xảy ra bên ngoài thang máy, nhíu mày, lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, tìm kiếm trong album, tìm được một tấm ảnh chụp dịp Tết, đưa cho cô xem, “Người tóc dài là mẹ anh, người mặc áo khoác màu xanh là bố anh.”

 

Chương Vận Nghi nhìn vài lần, lấy tay che mặt, rồi lắp bắp kể lại sự việc vừa xảy ra.

 

Chết thật rồi a a a!

 

Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, mà đã đến đoạn gặp cả bố mẹ bạn trai rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-174.html.]

 

Trần Khoát ngẩn người, nếu anh không gặp bố mẹ bên ngoài thang máy, thì có lẽ anh sẽ an ủi cô, bảo cô đừng nghĩ nhiều.

 

“Lúc trước anh đã nói với họ rồi à?” Cô hỏi.

 

“Không có.” Anh nói, trong đầu anh thậm chí còn không có khái niệm nói với bố mẹ, từ khi anh học cấp hai, ngoài việc báo cáo thành tích và hết tiền tiêu ra, thì những chuyện khác anh đều không nói với bố mẹ, cũng không cần phải nói.

 

“Vậy thì làm sao họ biết được nhỉ?”

 

Đương nhiên là cô tin tưởng anh, cũng vì thế mà càng khâm phục khả năng điều tra của các bậc phụ huynh, quá thần kỳ, hoàn toàn không thể nghĩ ra được.

 

Vì vậy ông bà ta mới có câu, gừng càng già càng cay.

 

Trần Khoát cũng không hiểu, nhưng anh cảm thấy việc họ thì thầm ở đây cũng không có ý nghĩa gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Biết cũng không sao cả, sớm muộn gì cũng phải biết thôi.”

 

Bình tĩnh thế cơ à.

 

Chương Vận Nghi có thể hợp lý nghi ngờ rằng anh đang đứng nói nên không biết đau eo, người phải chịu tình cảnh xấu hổ đến mức suýt c.h.ế.t tại chỗ vừa rồi không phải là anh đúng không?!

 

Nếu đã vậy, vậy thì...

 

Cô hắng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh, “Thực ra em cũng có một chuyện giấu anh chưa nói, bố mẹ em cũng biết, cũng đã gặp anh rồi.”

 

Trần Khoát không thể giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt thay đổi, “Cái gì cơ??”

 

Chuyện này từ khi nào vậy?

 

Sao anh lại không biết gì hết thế??

 

Nghe cô kể xong đầu đuôi sự việc, anh không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên căng thẳng nữa. Nhẹ nhõm là vì lúc bị bắt gặp không phải là lúc anh ôm cô hôn cô, nếu không thì anh thật sự muốn đào một cái hố chôn mình mất. Căng thẳng là vì lúc bị phát hiện là lúc cô đang ôn thi đại học...

 

Hai người nhìn nhau, đều rơi vào im lặng.

 

Trên đường từ sân bóng rổ về, họ còn bàn nhau tối nay sẽ đi ăn gì đó thật ngon, bây giờ lại hoàn toàn không còn hứng thú nữa, để tránh lãng phí tiền, họ đến McDonald's gần đó ăn burger, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, đều im lặng cắn burger.

 

“Em có để ý không?”

 

TBC

Chỉ mấy miếng đã ăn xong chiếc burger trong tay, Trần Khoát giúp cô xé túi sốt cà chua ra, để sang một bên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi.

 

Chương Vận Nghi nghĩ thầm, đây không phải là chuyện cô để ý hay không để ý, đã biết rồi, lẽ nào có thể khiến thời gian quay ngược lại trở lại được sao?

 

Cô nhìn anh một cái, lắc lắc đầu, “Không để ý, như anh nói đấy, sớm muộn gì cũng phải biết thôi, chỉ là hơi xấu hổ một chút.”

 

“Vậy à.”

 

Vẻ mặt Trần Khoát nhẹ nhõm hẳn, nở nụ cười nhẹ, “Sớm muộn gì cũng phải biết thôi. Ừ, đúng, đúng vậy đấy.”

 

Trong nháy mắt, bụng anh như thể đột nhiên đói cồn cào, ăn thêm đôi cánh gà cay, vẫn chưa đủ, chưa no, nên hỏi cô, “Anh đi mua thêm một chút, em muốn ăn gì nữa, có muốn ăn kem không?”

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một chút, “Để lát nữa rồi ăn.”

 

“Được.”

Loading...