Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:55:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sân bóng rổ trong nhà vào ngày làm việc vẫn rất nhộn nhịp.

 

Vương Tự Nhiên đang uống nước, tiện thể khởi động làm nóng người luôn, liếc mắt nhìn thấy Trần Khoát đã thay áo bóng rổ nhưng tay vẫn không rời điện thoại, vẫn đang nhắn tin. Cậu ấy đá nhẹ Phí Thế Kiệt còn đang gặm kem một cái, càu nhàu: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà cậu ấy lại xuất hiện ở nhân gian thế này?”

 

Hai người họ thường xuyên nấu xói sau lưng Trần Khoát, nói anh có người yêu thì quên luôn bạn bè.

 

Kể từ khi yêu đương, Trần Khoát sớm đi tối về, biến mất không dấu vết, chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.

 

Phí Thế Kiệt cắn một miếng kem, nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa, nói: “Chắc chắn là bị bạn gái cho leo cây rồi.”

 

“Nói chuyện tử tế đi được không? Chương Vận Nghi thì cứ gọi là Chương Vận Nghi, lão Phì à, tôi dị ứng với hai từ “bạn gái” này lắm rồi đấy, nghe xong là cảm thấy khó chịu, thậm chí còn buồn nôn nữa. Tôi không tin cậu không cảm thấy thế!” Vương Tự Nhiên nói đến chuyện này là thấy ớn lạnh, cậu ấy và Phí Thế Kiệt đúng là đôi bạn cùng khổ mà.

 

“Chết tiệt, đúng thế thật!” Phí Thế Kiệt giật mình, cả người đều cảm thấy không ổn, “Xong rồi, tôi đã bị thằng nhóc đó tẩy não rồi!”

 

Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.

 

Hai người họ khinh bỉ nấu xói Trần Khoát mà không hề kiêng dè gì cả, nhưng anh đang ở đằng xa lại hoàn toàn không để ý, tiếp tục cúi đầu nhắn tin cho Chương Vận Nghi: [Vậy em có mang đủ tiền không?]

TBC

 

Giữa các cặp đôi, việc nhắc đến chuyện “tiền” một cách tự nhiên chắc chắn là dấu hiệu tình cảm đã tiến thêm một bước rồi.

 

Chương Vận Nghi vừa đi dạo trong cửa hàng, vừa nhắn tin: [Hello?? Anh nói đùa à, mua quà sinh nhật cho Thẩm Minh Duệ, em và chị Thi cộng lại, dự toán cũng không vượt quá 200 tệ đâu!]

 

Từ Thi Thi đang thử kính râm, không quay đầu lại mà gọi: “Xem tớ đeo cái này có ngầu không!”

 

Mãi mà không thấy động tĩnh gì.

 

Cô ấy đẩy kính lên đầu, quay lại nhìn, trợn trắng mắt, tức giận bước đến, trách móc: “Đi ra ngoài chơi mà cậu cứ nhắn tin suốt thế? Không phải tớ nói chứ, trước đây tớ đâu có thấy lớp trưởng nói nhiều thế đâu?”

 

“...” Chương Vận Nghi giơ một ngón tay, “Để tớ nhắn nốt một tin cuối cùng cho anh ấy nha.”

 

Từ Thi Thi khẽ hừ một tiếng, “Không chịu nổi cậu, càng không chịu nổi cậu ấy.”

 

“Tớ chịu được là được rồi!”

 

Chương Vận Nghi vui vẻ gõ phím: [Thôi không nói nữa, anh đi chơi bóng đi, em đi dạo phố đây.]

 

Anh lập tức trả lời: [Ừ.]

 

Cô nhanh chóng chụp màn hình, để sau này nếu cô thấy anh ngứa mắt, muốn gây sự cãi cọ, thì cái “ừ” này sẽ trở thành bằng chứng đắc lực.

 

Cô cất điện thoại, thân thiết khoác tay Từ Thi Thi, “Chị Thi, cậu đeo kính râm này điêu đẹp luôn, siêu mẫu à, ngôi sao à, xin cậu hãy debut ngay và luôn đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-172.html.]

Từ Thi Thi được dỗ ngọt, bật cười, “Biến đi!”

 

Hai người họ đi dạo trong trung tâm thương mại, những món quà đẹp đều vượt quá ngân sách, trong khi những lựa chọn trong ngân sách lại quá ít ỏi. Cuối cùng, họ đành phải tăng ngân sách lên 300 tệ, mua một chiếc túi đeo chéo của thương hiệu thể thao, chia đôi mỗi người 150 tệ.

 

Chương Vận Nghi cảm thán, “Tớ mua quà cho Trần Khoát còn chưa bao giờ mua đắt thế này!”

 

Tốt nhất là Thẩm Minh Duệ nên cảm động đến rơi nước mắt, sau đó viết một bài luận ba nghìn chữ để cảm ơn đi, nếu không thì quá có lỗi với 150 tệ của cô, cậu ấy còn có đãi ngộ còn hơn cả bạn trai cô nữa!

 

Từ Thi Thi cũng cảm thấy đau lòng, “Cậu ta đúng là đáng c.h.ế.t mà, sao dám để chúng ta tiêu nhiều tiền thế này, chiếc túi này cậu ta phải đeo đến năm tám mươi tuổi, nếu không thì tớ sẽ không tha cho cậu ta đâu.”

 

Ban đầu họ đã bàn bạc xong, mua quà xong sẽ đi xem phim, nhưng còn chưa đến rạp, Từ Thi Thi lại đột nhiên nhận được điện thoại của người nhà, gọi cô ấy trở về. Chương Vận Nghi đành phải ở lại một mình, suy nghĩ mãi, cô muốn đi tìm Trần Khoát, bèn tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, sắp gửi đi rồi, nhưng cô lại xóa hết, thông minh nhắn tin cho Phí Thế Kiệt: [Cho tớ địa chỉ, đã hiểu chưa?]

 

Phí Thế Kiệt chậm chạp trả lời: [Không hiểu gì cả.]

 

Chương Vận Nghi đành phải dùng biện pháp mạnh, chụp ảnh mấy ly trà sữa gửi đi: [[Ảnh]]

 

Lần này Phí Thế Kiệt trả lời nhanh như chớp: [Hiểu rồi!]

 

Tiện thể gửi kèm theo địa chỉ.

 

...

 

Khi Chương Vận Nghi đến, Trần Khoát đang nghỉ giữa hiệp, bàn bạc với Vương Tự Nhiên cách để đánh bại đối thủ. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại, tưởng mình nóng quá nên bị ảo giác, không thì tại sao người đang đứng nhìn quanh kia lại là bạn gái mình chứ?

 

Anh đột nhiên đứng phắt dậy, xác định mình không nhìn nhầm, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói, bước nhanh về phía cô.

 

Phí Thế Kiệt đang phối hợp với Chương Vận Nghi để tạo niềm vui bất ngờ, chỉ nhún vai cười.

 

Có những câu nói dù nói cả vạn lần vẫn phải nói lại, người anh em này của cậu ấy đúng là có phúc thật.

 

“Sao lại đến đây thể?” Trần Khoát đến gần mới nhận ra cô đang cầm hai ly trà sữa, không nghĩ nhiều, lập tức cúi xuống cầm lấy.

 

“Đến kiểm tra công việc được không?” Cô đắc ý nói.

 

“Chào mừng.”

 

Trần Khoát nhịn cười, muốn nắm tay cô, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi, đành phải thôi, dẫn cô đến khu vực nghỉ ngơi của họ. Sân bóng rổ trong nhà cũng nóng, nhưng vẫn tốt hơn bên ngoài, ít nhất thì không bị nắng chiếu.

 

Hai ly trà sữa đá là dành cho Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên.

 

Hai người họ vui mừng khôn xiết, nhiệt liệt chào đón sự xuất hiện của cô.

 

Trần Khoát khẽ nói: “Không cần phải mua đâu, hai ly trà sữa nặng lắm.”

Loading...