Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:54:20
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chính vì qua , chính vì họ đều thực sự , nên những bối rối và hoang mang đó cũng trở thành món quà bất ngờ gửi đến tay cô.

 

“Không hiểu, phiền c.h.ế.t mất!”

 

Trần Khoát những giận mà còn vui, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhắc chuyện đó nữa, khéo léo chuyển chủ đề, chuyện một lúc, cảm thấy muỗi đốt, chân đốt mấy nốt, con muỗi vẫn thỏa mãn, cúi đầu, nhíu mày đập c.h.ế.t nó.

 

“Anh đang ở ngoài đường ?” Chương Vận Nghi thấy tiếng động, thò đầu khỏi chăn, ngạc nhiên hỏi.

 

“Ra ngoài mua đồ ăn.”

 

“Thôi , muộn , cúp máy nhé.”

 

“Chúc ngủ ngon.” Anh cũng dậy, “Em ngủ sớm .”

 

“Ừ, em buồn ngủ lắm , ngủ ngay đây!”

 

Chương Vận Nghi còn giả vờ ngáp một cái, tỏ thực sự buồn ngủ, chắc chắn sẽ ngủ ngay lập tức, cúp máy xong, cô lập tức tỉnh táo hộp thoại chat với Đới Giai: [Cục cưng, tớ tới đây! Hôm nay thật sự là một ngày đầy biến động, để tớ kể ...]

 

Là một ngày cô phát hiện thật là hạnh phúc!

 

-

 

Ngày tra điểm, trời quang mây tạnh.

 

Mấy ngày Chương Vận Nghi đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, hôm nay hừng sáng cô mở mắt, giường thiền định, cầu xin tất cả các vị Bồ Tát mà cô tên, sống , thể cho cô một chút may mắn ?

 

Nhà sĩ tử, ai thể bình tĩnh .

 

Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan dậy từ sớm, đầy lo lắng.

 

Ông bà nội ngoại của Chương Vận Nghi cũng đến, đừng hỏi, hỏi là già ít ngủ, buồn chán, lỡ dạo đến nhà, đến thì lên chơi luôn.

 

Trần Khoát cũng bàn máy tính, gì.

 

Rất ít thí sinh tự tin thể đoán điểm, ít nhất thì , thể tập trung , lúc thì đoán xem ước lượng điểm chuẩn , lúc lo lắng điểm của cô, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, khiến cô thêm căng thẳng, nên đành từ bỏ ý định liên lạc với cô.

 

Cốc cốc cốc —

 

Tiếng gõ cửa vang lên, dậy mở cửa, lập tức giật .

 

Bố cửa, ánh mắt sáng rực , tràn đầy yêu thương từng , tay cầm điện thoại run rẩy: “Tiểu Khoát, cô Triệu gọi điện đấy, tìm con.”

 

Tim Trần Khoát đập thình thịch.

 

Anh lập tức hiểu ý nghĩa của cuộc gọi .

 

Anh cũng giấu sự căng thẳng, sáu tuổi chính thức nhập học, đến giờ mười tám tuổi, từng lơ là, lẽ chờ đợi chính là khoảnh khắc . Anh hít thở thật sâu, nhận điện thoại từ tay , áp tai: “Cô ơi, em là Trần Khoát đây ạ.”

 

Cô Triệu ở đầu dây bên vui mừng khôn xiết: “Nhanh, nhanh cùng bố đến trường! Phòng tuyển sinh của Bắc Đại đến , gặp em đấy!!”

 

Trần Khoát yên, im lặng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

 

Nhậm Tuệ và bác sĩ Trần suýt nữa vì vui mừng, con trai học giỏi và định là một chuyện, nhưng tin vui từ miệng cô giáo là một chuyện khác.

 

Cô Triệu trong điện thoại cũng lời: “Em thể suy nghĩ kỹ xem trường nào, , còn một chuyện nữa, nhớ ghi thẻ ngân hàng, trường chắc chắn sẽ phần thưởng...”

 

Khi thành tích đạt đến một mức độ nhất định, câu “trong sách đều nhà vàng” (*) cũng sẽ thành sự thật.

 

(*) Trong sách đều nhà vàng (书中自有黄金屋): là một câu thành ngữ tiếng Trung, nhấn mạnh giá trị của việc sách và học tập, cho rằng thông qua sách vở, thể đạt tri thức, sự giàu và thành công trong cuộc sống. Nó khuyến khích chăm chỉ học hỏi, vì tri thức là chìa khóa dẫn đến một tương lai .

 

Trần Khoát vốn cũng đang ngẩn , nhưng một từ nào đó chạm , dừng , khẽ hỏi: “Bao nhiêu ạ?”

 

Phần thưởng chắc là tiền... đúng ?

 

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-169.html.]

Tiền, cần, giấy khen, thôi bỏ .

 

Cô Triệu ngẩn , lớn: “Rất nhiều!”

 

“... Vâng.”

 

Điểm công bố, nhưng phòng tuyển sinh tìm đến, cần nghĩ nhiều, Trần Khoát chắc chắn trong top đầu tỉnh . Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ cũng dám lái xe khi tâm trạng đang quá phấn khích, cả nhà ba đón taxi thẳng đến trường.

 

Ngồi ở ghế , Trần Khoát chuyện với bố một lúc, nhịp tim dần định , tin vui với Chương Vận Nghi, nhưng sợ như sẽ quá trẻ con và thiếu bình tĩnh.

 

Anh thử soạn tin nhắn vài

 

[Trường sẽ thưởng tiền, em món quà gì ?]

 

Xóa.

 

[Em ăn gì ngon ?]

 

Xóa.

 

[Em chơi ? Anh điện thoại cho em nhé?]

 

Xóa.

 

...

 

Thời gian tra điểm ngày càng gần, Chương Vận Nghi nghiêm túc máy tính, ánh mắt nóng bỏng như đốt cháy màn hình.

 

A Di Đà Phật.

 

Amen.

 

Chiếc điện thoại bàn rung lên, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của , tiếng động đặc biệt nổi bật, mấy đều giật , chuyện gì xảy .

 

Ông nội ôm ngực, thầm mắng vài câu: “Tim nhảy ngoài luôn !”

 

Bà ngoại liếc mắt ông nội một cái: “Lão Chương! Đừng hốt hoảng, cũng đừng chửi thề mặt trẻ con, tháng 6 càng !”

 

Bà nội cũng phụ họa, cũng mắng ông bạn già.

 

Chương Vận Nghi cũng dọa hết hồn, cầm điện thoại lên, mở khóa xem, là tin nhắn từ Trần Khoát: [Hình như trong nước vài địa điểm phong là thánh địa ngắm , em xem ?]

 

Cô cảm thấy kỳ lạ, định trả lời, nhưng tạm dừng, bây giờ cô ngắm , cô chỉ thấy điểm của ngay lập tức mà thôi!

 

“Đến giờ đến giờ —”

 

Mấy đều vây quanh, chăm chú màn hình máy tính, tay Chương Vận Nghi run rẩy. Cô liệu kiếp khi tra điểm giống như bây giờ , căng thẳng đến mức khô cổ, da đầu đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như thể giây tiếp theo là sẽ nổ tung ngay .

 

Trong khoảnh khắc , ngay cả Doãn Văn Đan thường ngày mắng cô chậm chạp, cũng dám thúc giục cô.

 

trong lòng bà cũng nóng như lửa đốt, chỉ giật lấy thẻ dự thi và nhanh chóng nhập báo danh giúp con gái.

 

Căn phòng im lặng đến mức ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ nhàng, nhưng nhịp tim càng lúc càng mạnh mẽ.

 

Chương Vận Nghi nhấn phím xong, giống như đầu tiên xem điểm thi thử hồi lớp 12, cô nhắm chặt mắt , dám , sợ rằng con sẽ đau đớn trái tim .

 

Doãn Văn Đan gần như dán mặt màn hình.

 

Đôi mắt bà sáng rực, tay nắm chặt lấy cánh tay chồng, "Anh ơi, em sắp thở mất, Chí Khoan, nhanh lên, bấm huyệt nhân trung cho em !"

 

Trong tiếng reo hò vui sướng của bố , trái tim Chương Vận Nghi đột nhiên hẫng một nhịp xuống. Cô hé mắt qua kẽ tay, và khi thấy con 625 hiện lên, cô hét lên một tiếng, dùng tay che mặt ——

 

Trời ơi a a a a a a!!!

 

Chương Vận Nghi, tên của mày chính là huyền thoại!

Loading...