Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:52:50
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không phải tất cả học sinh lớp 3 đều có mặt, có người không ở Giang Châu, phải nhờ bạn thân đi lấy hộ bằng tốt nghiệp. Nhưng chỉ với hai, ba chục học sinh cũng đủ khiến cả căn phòng ồn ào như muốn lật tung mái nhà rồi. Cô Triệu bị làm ồn đến đau hết cả đầu, tiện tay nhặt miếng lau bảng gõ lên bục giảng.
Uy lực của cô giáo vẫn còn, vài giây sau, cả lớp im lặng như tờ. Cô ấy hắng giọng, gọi tên hơn chục học sinh: “Mấy đứa theo cô lên văn phòng một chuyến, những người còn lại nếu không có việc gì thì giải tán đi.”
Chương Vận Nghi trợn tròn mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm, chỉ vào bản thân, dùng khẩu hình hỏi Từ Thi Thi: “Tớ á?”
Sao lại có cô nữa chứ?
Thẩm Minh Duệ cũng có tên trong danh sách, cậu ấy lập tức hô lên: “Chị đại, đi thôi, tớ có cảm giác là chuyện tốt đó!”
Chương Vận Nghi nhìn Trần Khoát một cái.
Trần Khoát suy nghĩ một lúc cũng không đoán được là chuyện gì, chỉ gật đầu ra hiệu rằng anh sẽ đợi cô ở lớp.
...
Chương Vận Nghi cùng Thẩm Minh Duệ đến văn phòng giáo viên. Hai người đến hơi muộn, đúng lúc gặp Hà Viễn từ trong đi ra. Mái tóc vàng chói của cậu ấy làm cô lóa cả mắt.
Hà Viễn cầm một cuốn tiểu thuyết võ hiệp trên tay, cười hì hì: “Tôi cũng đã quên mất tiêu chuyện này rồi, không ngờ cô Triệu vẫn còn giữ cho tôi.”
Hóa ra cô Triệu gọi bọn họ đến là để trả lại những món đồ bị tịch thu trước đây.
Chương Vận Nghi ngơ ngác.
Cô lờ mờ nhớ kiếp trước không có chuyện này thì phải? Cô Triệu từng tịch thu đồ của cô sao? Nhưng cô chẳng có ấn tượng gì cả.
Vào đến văn phòng, lần lượt có học sinh nhận lại đồ rồi rời đi, cuối cùng chỉ còn lại cô và Thẩm Minh Duệ.
Cô Triệu mở ngăn kéo ra, lục lọi một hồi rồi lấy ra một hộp diêm, nhướng mày, đưa cho Thẩm Minh Duệ: “Xem đi, có thiếu cái nào không?”
Thẩm Minh Duệ ngớ người nhận lấy, mở hộp ra, nhìn thấy mấy chiếc khuyên tai bên trong thì cũng sững sờ: “Cô vẫn chưa vứt đi ạ??”
“Cũng đâu phải đồ của cô.” Cô Triệu cười cười, “Mau cầm đi.”
Lúc trước thằng nhóc này còn lừa cô ấy là bớt trên tai nó, coi giáo viên là đồ ngốc chắc?
Thẩm Minh Duệ xúc động: “Hay là, em tặng cô làm kỷ niệm nha?”
Cô Triệu vẫy tay đuổi cậu ấy như đuổi chó: “Biến, mau biến đi!”
Thẩm Minh Duệ cẩn thận nhét hộp diêm vào túi quần jean, cái đầu đỏ chói cứ thế rời khỏi văn phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Chương Vận Nghi và cô Triệu. Cô Triệu mỉm cười nhìn cô, hỏi một câu mà bấy lâu nay không ai dám hỏi: “Kỳ thi đại học thế nào rồi, ổn chứ?”
Khóe môi Chương Vận Nghi khẽ nhếch: “Bình thường thôi ạ, chắc hạng ba thế giới.”
Cô Triệu bật cười, thở phào nhẹ nhõm. Trong hơn bốn mươi học sinh, Chương Vận Nghi chắc chắn sẽ nằm trong số những người cô lo lắng nhất. Dù gì cũng đã dẫn dắt suốt hai, ba năm, cô ấy hiểu rõ tính cách của cô học trò này.
Những lúc quan trọng nhất, cô ấy chưa từng thấy cô bé này bỏ cuộc. Nếu đã nói vậy, thì chắc chắn là đã làm hết sức mình rồi.
Vậy là đủ rồi.
“Tốt nhất là em phải đứng hạng ba thế giới thật đấy.” Cô Triệu không đùa nữa, rút từ dưới chồng tài liệu ôn thi một quyển sổ ra đưa cho cô: “Cái này cho em.”
Vẻ mặt Chương Vận Nghi sững sờ.
Cô ngay lập tức nhận ra đây chính là quyển sổ mà mình đã viết đi viết lại những bản cam kết nhiều lần.
“Cầm lấy đi.” Cô Triệu mỉm cười nhìn cô, “Thật ra em không phải cam kết với cô, mà là với chính bản thân mình. Chương Vận Nghi, sau này cũng phải sống thật tốt nhé.”
Chương Vận Nghi ngơ ngác nhận lấy, cô định mở ra xem thì cô Triệu giơ tay cản lại: “Về nhà rồi hẵng đọc, chẳng phải các bạn vẫn đang đợi em sao?”
…
Trong lớp vẫn còn khoảng mười người.
Họ đang bàn bạc về việc tối nay cùng nhau đi chơi. Trước đó mấy ngày, mọi người đã dự định mời cô Triệu đi ăn, nhưng cô ấy không đồng ý. Cô gần như chưa bao giờ tham gia tiệc tri ân của học sinh, đây là thói quen của cô ấy, mà là học trò thì cũng chỉ có thể tôn trọng.
Những người còn ở lại đều là bạn thân thiết từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-164.html.]
Mỗi người góp một trăm tệ đưa cho Trần Khoát làm quỹ chung, thừa thì trả lại.
Trần Khoát vẫn luôn để mắt đến hành lang bên kia. Nhìn thấy Chương Vận Nghi rẽ qua một góc rồi đi về phía lớp 3, anh vội vàng bước tới đón cô. “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Chương Vận Nghi lắc đầu, cười với anh: “Cô Triệu trả lại cho bọn em một số thứ. Đúng rồi, em có kể với anh rồi đúng không? Sau mỗi kỳ thi, em đều phải ký “giấy sinh tử” với cô ấy. Hôm nay cô đã đưa em quyển sổ đó rồi này.”
Bước chân Trần Khoát chợt khựng lại, sắc mặt có chút biến đổi. “... Quyển sổ?”
“Đúng vậy.” Chương Vận Nghi cảm thán, “Cô Triệu thật sự rất tốt!”
Là người giáo viên tuyệt vời nhất mà cô từng gặp trong đời học sinh!
“Vậy à.”
Trần Khoát chỉ đáp hai chữ rồi im lặng.
Giờ phút này, trong văn phòng, cô Triệu rót cho mình một cốc nước ấm, nhấp một ngụm cho dịu cổ họng rồi khẽ mỉm cười.
…
Cả đám người túm tụm thành tốp ba tốp năm ríu rít đi dọc khuôn viên trường, thi thoảng lại cười vang. Chỉ là khi đi ngang qua tòa thí nghiệm, ký túc xá, sân vận động, ai nấy đều thoáng thấy lòng trống trải. Cuối cùng thì họ cũng trở thành những người đã rời xa mái trường này rồi.
Con phố sau trường có rất nhiều quán ăn ngon, giá cả phải chăng.
Cả bọn vừa đi vừa dừng lại, chẳng phải vì muốn tìm quán ăn, mà là vì muốn khắc sâu vào ký ức từng góc phố thân quen này.
“Chương Vận Nghi, có uống cà phê Tuyết đỉnh không?” Khi đi ngang qua một quán nước, Phí Thế Kiệt quay đầu lại, nhướng mày hỏi.
Câu nói vừa dứt, cả Chương Vận Nghi lẫn Trần Khoát đều bật cười.
Trần Khoát không chút nể nang, đá vào m.ô.n.g Phí Thế Kiệt một cái.
Chương Vận Nghi giơ tay: “Uống!”
“Để anh Khoát mua đi ~”
Trần Khoát vừa hào phóng lại vừa keo kiệt. Anh mời mấy cô gái đồ uống, còn mấy cậu con trai hay trêu chọc thì chỉ biết nhìn thèm thuồng.
Chương Vận Nghi nhấp một ngụm cà phê Tuyết đỉnh, suýt nữa thì bị ngọt đến nghẹn. “Ngọt quá!”
Lúc đi học Đới Giai không dám uống, sợ mất ngủ tới sáng. Bây giờ thì chẳng còn sợ nữa, thi xong rồi, thức trắng đêm cũng vui, thế là cô nàng ghé lại gần. “Cho tớ thử với.”
“Được! Tớ uống một mình cũng không hết đâu ~”
Trần Khoát lặng lẽ nhìn hai cô gái cùng chia sẻ một ly cà phê, rồi rời mắt đi nơi khác. Phí Thế Kiệt khoác vai anh, cười cợt: “Hai người đó thân nhau ghê nhỉ? Không đến lượt cậu, đúng không?”
TBC
“Nói nhiều coi chừng câm luôn bây giờ.” Trần Khoát lười đôi co với cậu ấy.
Cuối cùng, cả bọn đi gần hết con phố sau trường, chọn một quán ăn nhỏ rồi chen chúc trong một phòng riêng. Mỗi người gọi một món mình thích, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Lúc này, Chương Vận Nghi mới hiểu vì sao cô Triệu không muốn tham gia những buổi thế này.
“Chỉ vài ngày nữa là có thể tra điểm rồi, mọi người đã định học ở đâu chưa?” Nhậm Tư Mẫn lo lắng hỏi. “Bố mẹ tớ muốn tớ học đại học ngay tại Giang Châu.”
“Tớ tuyệt đối không học ở gần nhà đâu. Phiền c.h.ế.t đi được! Thế thì khác gì học cấp ba nữa, tớ không muốn đâu!”
Chu An Kỳ uống một hơi hết ly bia, ánh mắt sáng rực kiên định. “Tớ nhất định phải học y. Đến lúc đó sẽ xem là đi Bắc Kinh hay Thượng Hải!”
Chương Vận Nghi chống cằm nhìn cô ấy, bật cười: “Nghe nói có câu, ai khuyên người khác học y sẽ bị trời đánh đó. Làm bác sĩ có vẻ rất vất vả.”
Hai mươi bảy tuổi, Chu An Kỳ đã bị hành cho không ít.
Việc phát điên trên mạng xã hội là chuyện thường ngày, khác xa với hình ảnh hiện tại của cô ấy.
Ngồi cạnh Chương Vận Nghi, Trần Khoát cũng hiếm khi lên tiếng về chuyện không liên quan đến mình. “Bố mẹ tôi đều là bác sĩ, đúng là rất mệt.”
“Nhưng vậy thì sao chứ!” Chu An Kỳ hùng hồn nói, “Nghi Bảo à, trên con đường thực hiện lý tưởng, tất nhiên phải có giông tố mưa bão, sấm chớp đùng đoàng chứ.”
Nếu dễ dàng thoải mái mà đạt được, thì còn gọi gì là lý tưởng nữa?
Chương Vận Nghi suy tư một lát, rồi vươn tay xoay mâm thức ăn, với lấy một chai bia. Cô chống chai vào mép bàn, không chớp mắt dồn lực một cái, mở nắp chai gọn gàng, rót đầy cốc rồi đưa lên định cụng ly với Chu An Kỳ.
Trần Khoát kinh ngạc ngước lên, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm lắng mà chăm chú. Rồi bỗng nhiên, anh bật cười.