Từ Thi Thi và Đới Giai cũng đứng trên tầng quan sát, thì thầm bàn luận.
“Sau khi thi xong, cậu có gặp lại Chương Vận Nghi không?” Từ Thi Thi hạ giọng hỏi. Về chuyện này, cô ấy hoàn toàn có tư cách lên án, trước đây cứ đến kỳ nghỉ đông hay hè, cô ấy, Chương Vận Nghi và Thẩm Minh Duệ thỉnh thoảng lại tụ tập. Lần này thì hay rồi, Chương Vận Nghi cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Không phải hỏi, hỏi chính là bận, không có thời gian.
Ai không biết còn tưởng Chương Vận Nghi là tổng thống nữa đấy.
Đới Giai: “…”
Cô ấy hạ giọng than thở: “Chỉ gặp được đúng một lần, lần đó cô ấy và lớp trưởng mời đi ăn.”
Cô ấy thực sự hơi phiền lớp trưởng rồi đấy.
Mỗi lần cô ấy gọi điện cho Chương Vận Nghi, hai người đó đều đang hẹn hò. Mà Chương Vận Nghi còn hỏi cô ấy có muốn đi cùng không, dù cô ấy có là con kỳ đà thành tinh, thì chẳng lẽ đôi tình nhân người ta đi hẹn hò, cô ấy phải đứng bên cạnh canh gác à? Cô ấy không muốn đâu.
Từ Thi Thi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đồng cảm: “Vậy chẳng phải thà không đi ăn còn hơn sao?”
“Nhưng mà, tớ nghe Chương Vận Nghi nói,” Đới Giai cười cười, “Cậu ấy cũng muốn mời cậu với Thẩm Minh Duệ ăn một bữa, hình như là do lớp trưởng đề xuất. Không phải là ba người các cậu thân nhau lắm sao?”
Từ Thi Thi: “???”
Thế nào, không trốn thoát khỏi kiếp nạn này sao?
Sự náo nhiệt của lớp 3 nhanh chóng thu hút sự chú ý của các lớp khác. Những học sinh thích hóng chuyện cũng lần lượt kéo đến hành lang để nhìn xuống. Nhưng đã quá muộn rồi, Trần Khoát và Chương Vận Nghi sớm đã chuồn mất rồi. Học sinh các lớp khác nhìn nhau, khó hiểu hỏi: “Hồi nãy lớp nào hò hét vậy?”
“Hình như là lớp 3 thì phải?”
Học sinh lớp 11 ngẩng lên nhìn rồi xác nhận: “Đúng rồi, là lớp 3 đấy!”
“Người lớp 3 bị điên hết rồi hả?”
“Tôi biết!” Một học sinh hay hóng hớt đẩy gọng kính, cười đầy bí hiểm. “Lớp họ có một cặp đôi đó. Là lớp trưởng với cô gái hay cầm máy ảnh đi chụp hình hồi đại hội thể thao đó, xinh lắm, tên là cái gì Vận Nghi ấy?”
Ngô Sảng: “……”
Hứa Hàng: “……”
Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi. Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Cũng không biết trước kia hai người kia sao có thể không biết xấu hổ mà nói bọn họ bịa đặt nữa.
Ánh nắng buổi trưa trải dài khắp hành lang.
Chương Vận Nghi bước đi phía trước, Trần Khoát đút tay vào túi quần, chậm rãi theo sau. Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô.
Ánh mặt trời nhảy nhót trên mái tóc cô, phủ lên một tầng sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào lòng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-163.html.]
Dù chưa có điểm thi đại học, nhưng tất cả học sinh đều rất háo hức khi đến trường nhận bằng tốt nghiệp. Cô Triệu ôm một chồng bằng tốt nghiệp dày cộp bước vào lớp.
Lớp học giờ chỉ còn vài cái bàn, những học sinh đến sớm đều tụ tập lại một chỗ.
Cô ấy quét mắt nhìn một lượt, rồi nhíu mày nhìn hai học sinh đặc biệt: “Hà Viễn, Thẩm Minh Duệ, hai đứa tính làm đèn giao thông hả?”
Thẩm Minh Duệ nhuộm tóc đỏ rực, còn Hà Viễn thì tóc vàng chóe.
Bị cô giáo châm chọc, hai tên nhóc chẳng những không xấu hổ mà còn vênh mặt vuốt tóc đầy tự hào. Đây chính là thời trang, chính là xu hướng đó nha!
Chương Vận Nghi cười đến mức không đứng thẳng lưng được, không đành lòng nói sự thật với họ, đừng làm khổ mái tóc nữa. Thẩm Minh Duệ thì không sao, nhưng chín năm sau, Hà Viễn thì mép tóc không còn gì để mà hói nữa.
“Rồi rồi.” Cô Triệu lắc đầu bỏ qua mấy cô gái cũng uốn tóc trong lớp. “Phát bằng tốt nghiệp đây. Cô gọi tên ai thì người đó lên lấy.”
Trần Khoát và Phí Thế Kiệt cùng ngồi trên một cái bàn. Anh dựa vào ghế, trò chuyện với bạn thân, trên môi còn mang theo ý cười.
Cô Triệu đã phát một vài tấm rồi gọi: “Trần Khoát!”
Anh vừa bước lên, cô giáo lại ngừng một chút, khóe miệng cong lên: “Chương Vận Nghi!”
Cô hơi sững lại.
Lớp học ngay lập tức xôn xao.
Có người cố tình ho khan, có kẻ hì hì cười trộm, thậm chí còn có đứa nhướn cổ nháy mắt với cô.
Chương Vận Nghi làm như không nghe thấy, bình tĩnh bước lên nhận bằng. Nhưng khi sắp lướt qua Trần Khoát, ai ngờ anh đột nhiên đưa bằng tốt nghiệp của mình cho cô.
Mặt nạ bình thản của cô suýt nữa thì nứt vỡ.
Anh không nói gì, nhưng ý tứ quá rõ ràng — hôm nay không mang balo, bằng tốt nghiệp không biết cất đâu, mất thì phiền, bạn gái giúp giữ hộ một chút, đâu có gì quá đáng đâu, có đúng không?
TBC
Cô Triệu trên bục giảng bật cười lắc đầu. Được thôi, đều đã tốt nghiệp rồi mà.
Các bạn học thì hoàn toàn c.h.ế.t lặng trước hành động này của anh.
Anh gan thế luôn à?!
Đưa cái gì mà đưa, đưa cái gì mà đưa! Thiên sứ nhỏ trong lòng Chương Vận Nghi đang chống nạnh mà mắng, lại cũng không có cách nào khác, vội vàng nhận lấy, rồi lại đi lấy tấm bằng tốt nghiệp của mình, bỏ cả hai tấm vào trong cặp sách, sau khi trở về chỗ ngồi, cô bị nóng đến mức chóp mũi toát mồ hôi.
Trường học cũng keo kiệt quá đi, sao vẫn chưa lắp điều hòa chứ!
Trần Khoát bình thản quay lại chỗ Phí Thế Kiệt, có mấy nam sinh chọc vào lưng anh, vừa quay đầu lại đã thấy cả một hàng ngón tay cái giơ lên. Mấy tên con trai hớn hở: “Anh Khoát, cậu đỉnh nhất!”
Phí Thế Kiệt khoanh tay, cười khẩy hai tiếng.
Sướng c.h.ế.t chứ gì.