Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:52:21
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhiều lần?” Cô cố nhớ lại. “Ý anh là lần trên xe buýt sao? Nói đến chuyện này em còn chưa tính sổ với anh đâu, khai mau, có phải anh cố ý xuống xe sớm không!”

 

Trần Khoát: “… Không phải.”

 

Dù có cũng phải nói là không.

 

Chương Vận Nghi hừ nhẹ một tiếng nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười. Cô cảm thấy anh có xuống xe sớm cũng không sao cả, bởi vì như thế lại càng đáng yêu hơn!

 

“Không chỉ trên xe buýt thôi đâu.” Anh làm như không có việc gì mà nói.

 

Nghe vậy, Chương Vận Nghi ngẩn ra.

 

Cô cố gắng nhớ lại. Đúng rồi, hôm đó cô hẹn Lý Gia Việt ra để nói rõ ràng mọi chuyện, vậy là anh cũng đã nhìn thấy sao?

 

Cô không chắc, liếc nhìn anh một cái. Thấy vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, cô không hỏi tiếp nữa, chỉ “ừm” một tiếng.

 

Đèn trong rạp vụt tắt, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, vài giây sau, màn ảnh lớn sáng lên nhưng ánh sáng vẫn còn mờ mờ.

 

Chương Vận Nghi bốc vài hạt bắp rang nhét vào miệng, nhai nhai, vị caramel ngọt lan tỏa, cô suýt nữa thì nhịn không được mà cười thành tiếng. Cô nhất định phải để miệng mình bận rộn, nếu không thì sợ rằng bản thân sẽ phá lên cười, ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của người khác mất.

 

Anh đang ghen đúng không?

 

Cô biết chắc chắn là anh đang ghen mà!

 

Tâm trí Trần Khoát hoàn toàn không đặt vào bộ phim sắp chiếu, anh mím môi, hơi hối hận vì đã nhắc đến chuyện đó. Chuyện đã qua lâu rồi, vốn không cần phải nói ra, lỡ đâu còn khiến cô nhớ đến tên Lý Gia Việt kia nữa thì sao.

 

“Ăn không?” Cô nhỏ giọng hỏi.

 

“Không ăn.” Ngửi thấy mùi ngọt ngấy, anh theo phản xạ có điều kiện mà trả lời.

 

“Ừm.” Cô cười khẽ, bắt chước anh.

 

“… Ăn một miếng đi.” Vài giây sau, anh chủ động nói.

 

Chương Vận Nghi nhịn cười, nhưng không đút bắp rang cho anh. Anh đợi một lúc, rồi tự đưa tay tới lấy, cô đã sớm đề phòng mà né đi, anh nhất quyết muốn ăn, hai người cứ trêu qua trêu lại, bật cười khẽ, sợ làm phiền người khác nên lại nhanh chóng im lặng.

 

Sau khi phim bắt đầu, cả hai không còn đùa giỡn nữa, yên tĩnh nhìn lên màn ảnh lớn.

 

Bất chợt, Trần Khoát cảm thấy bả vai mình trùng xuống, là cô đã dựa lên đó.

 

Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng trên hàng mi cong dài của cô, rồi đến khuôn mặt trắng trẻo lấp loáng dưới ánh sáng của màn ảnh. Anh do dự một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu, để hai người tựa vào nhau.

 

-

 

Mùa hè, những cơn mưa rào đến rồi đi bất chợt.

 

Trần Khoát và Chương Vận Nghi không phải ngày nào cũng gặp nhau, sau kỳ thi đại học, họ cũng có không ít những bữa tiệc cùng gia đình và người thân, một số còn không thể từ chối. Hôm nay là một ngày như vậy – họ nhất định phải ra ngoài. Cô Triệu đã thông báo cho toàn bộ lớp rằng chiều nay phải quay lại trường để nhận bằng tốt nghiệp.

 

Anh ra khỏi nhà khi trời vẫn còn nắng.

 

Vậy mà lúc xuống xe, trời lại đột ngột đổ mưa, hơn nữa còn là mưa rào xối xả. Anh bị dính chút nước, có phần lếch thếch, đưa mắt nhìn quanh rồi bước tới quán ăn sáng gần khu chung cư để trú mưa.

 

Quán đã đóng cửa, mái hiên hẹp, chỉ vừa đủ để tránh bị ướt.

 

Anh lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của cô: [Anh vừa ra khỏi nhà.]

 

Chỉ cần hẹn gặp nhau, thì anh sẽ luôn ra ngoài đợi từ sớm. Chuyện này anh không để cô biết, bởi vì đối với anh, đợi ở nhà hay đợi bên ngoài cũng chẳng khác nhau là mấy.

 

Chương Vận Nghi vừa gội đầu xong. Cô có khá nhiều tóc, mỗi lần sấy đều tốn kha khá thời gian. Không nhịn được mà cảm thán, yêu đương không chỉ làm ví tiền mỏng đi mà dầu gội cũng nhanh hết hơn hẳn.

 

Anh vừa ra khỏi nhà, vậy thì cô vẫn còn đủ thời gian để sấy tóc.

 

Không phải là cô muốn chăm chỉ thế này đâu, nhưng mà mỗi lần anh ôm cô, anh đều thích hít hà, còn thích dùng cằm cọ cọ vào tóc cô nữa…

 

A a a a!

 

Trần Khoát cũng nhận được tin nhắn của cô: [Okiii!!]

 

Anh cầm điện thoại, vuốt nhẹ mái tóc còn hơi ẩm, chợt nhớ ra gì đó nên lập tức nhắn thêm một câu dặn dò: [Không cần vội đâu, vẫn còn sớm mà. Lúc ngồi trên xe anh thấy trời mưa rồi, em nhớ mang ô nhé.]

 

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ cô, anh mới yên tâm tiếp tục chờ, tiện thể ngẩng đầu nhìn trời để thư giãn mắt luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-161.html.]

 

“Chàng trai, cháu không có ô à?”

 

Bỗng nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh. Trần Khoát quay đầu lại, bắt gặp một cụ ông tinh thần minh mẫn, tay cầm chiếc ô quảng cáo, dáng vẻ nhanh nhẹn bước tới. Anh suy nghĩ mấy giây rồi nhanh chóng nhớ ra, đây chính là ông lão chạy xe ba bánh mấy hôm trước đây mà.

 

Chuyện tiếp theo chỉ có hai khả năng. Một là, ông cụ sẽ nhiệt tình cho anh mượn ô. Hai là, ông cụ sẽ nhiệt tình cầm ô đưa anh đi một đoạn đường.

 

Cả hai phương án anh đều không cần.

 

“Cầm ô này đi.” Ông cụ cười tươi, có vẻ khá quý mến anh, “Con trai ông ở khu này, ông vào nhà nó lấy cái khác là được. Cháu cứ dùng trước đi.”

 

Trần Khoát cảm ơn rồi khéo léo từ chối: “Ông cứ dùng đi ạ, bạn gái cháu sắp tới rồi, cô ấy có mang ô ạ.”

 

“Thế thì thôi vậy!”

 

Nhìn bóng lưng ông cụ khuất dần, Trần Khoát khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc Chương Vận Nghi đi ra khỏi tòa nhà, cô tình cờ gặp ông nội đang thu ô lại, ngạc nhiên hỏi: “Ông nội ơi, sao ông lại qua đây vậy?”

 

Ông nội cô đưa ô ra ngoài vẩy mạnh vài cái, đáp: “Mẹ con gọi điện bảo có hẹn thợ vệ sinh điều hòa, nhờ ông qua trông chừng một chút.”

 

“Sao mẹ lại không nói với con nhỉ?”

 

“Con nít con nôi thì biết gì mà trông thợ làm việc chứ.” Ông nội cười ha hả, rồi hỏi tiếp, “Con ra ngoài à?”

 

Chương Vận Nghi gật gật đầu, hắng giọng, trịnh trọng tuyên bố: “Hôm nay con đi đến trường lấy bằng tốt nghiệp cấp ba. Thật là ngại quá, đồng chí lão Chương, từ hôm nay trở đi, con sẽ không còn là người có trình độ học vấn thấp nhất nhà mình nữa!”

 

Ông nội nghe xong thì không hề tức giận, còn cười phá lên: “Muốn ông nội đưa con đi không?”

 

“Con đã bao lớn rồi mà còn cần người lớn đưa đón nữa chứ? Không cần đâu, không cần đâu.”

 

“Vậy thì con đi đường cẩn thận một chút, nhớ gọi xe, đừng có tiếc tiền đấy!”

 

“Dạ con biết rồi ạ!”

 

 

Khi hai người xuống xe ở cổng trường, bầu trời đã hoàn toàn trong xanh, không còn một gợn mây. Mặt đất ướt nhẹp sau cơn mưa cũng dần khô ráo.

 

Vừa trở lại trường, Chương Vận Nghi lập tức có cảm giác như đã qua mấy đời. Vẫn là con đường quen thuộc, tòa nhà giảng dạy quen thuộc, thậm chí cô còn có ảo giác rằng mình vẫn chưa thi đại học, bây giờ chỉ đang trên đường đến lớp thôi vậy.

 

TBC

Cảm giác này thật đáng sợ!

 

Cô rùng mình một cái, đúng là có bóng ma tâm lý mà. Lập tức kể câu chuyện kinh dị này cho Trần Khoát nghe, anh lại bị cô chọc cười, hoàn toàn không có chút đồng cảm nào, đúng là thèm đòn mà.

 

Một nam sinh nhuộm tóc đứng tựa vào lan can hành lang, lười biếng chơi điện thoại. Chơi chán, cậu ấy lại tắt màn hình, đưa mắt quan sát xung quanh. Qua mấy tầng lầu, cậu ấy cố nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nhiên cười khoái chí.

 

Cậu ấy lập tức lao đến cửa lớp, đập mạnh hai cái, rít lên: “Mau ra xem! Cơ hội ngàn năm có một đây!”

 

Những người bạn cùng lớp đã có mặt trong phòng học đồng loạt quay đầu nhìn. Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cậu ấy, tuy không rõ có chuyện gì hay ho, nhưng chuyện hóng hớt thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cả đám đều ùa ra, chen chúc bên lan can, tò mò nhìn xuống dưới.

 

“Ai đấy? Ở đâu cơ??”

 

“Kia kìa!!”

 

Ở khu sân rộng tầng một, một nam sinh mặc áo thun trắng rộng rãi cùng quần thể thao xám đang nắm tay một cô gái mặc váy liền, cười cười nói nói. Có lẽ anh chàng đã chọc cô gái tức giận, lúc này đang cúi đầu nhận lỗi, không cho cô rút tay ra, dáng vẻ vô cùng thân mật.

 

Đột nhiên —

 

Từ trên cao truyền xuống một loạt tiếng hú dài, còn có cả tiếng huýt sáo không đứng đắn.

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức thấy ngoài hành lang lớp 12-3 ở tầng năm đang có một đám bạn học quen mặt chen chúc, không biết họ đã nhìn bao lâu rồi...

 

“Ây dô dô dô dô dô ~~”

 

“Anh Khoát, chị đại, trăm năm hạnh phúc nha!!”

 

Từng người một kêu gào như ấm nước sôi, còn có người vỗ tay, trêu chọc quá mức.

 

Chương Vận Nghi chỉ muốn che mặt đi: “... Em chịu thua rồi.”

 

Biểu cảm của Trần Khoát cứng lại mấy giây, gương mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ, bất lực. Nếu không phải là đang nắm tay cô, thì chắc anh đã siết chặt nắm đ.ấ.m rồi. Khi con người cạn lời, đúng là chỉ có thể cười. Anh nhớ kỹ từng đứa một: “Lát nữa anh xử lý bọn họ.” 

Loading...