Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:52:05
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu dây bên kia lặng im một lúc.

 

Trần Khoát hiếm khi kiên nhẫn, cũng không vội kết thúc cuộc gọi trước.

 

Cuối cùng, Vương Tự Nhiên thốt lên một tiếng “đờ mờ”, rồi cũng chợt hiểu ra, những biểu hiện kỳ lạ của Trần Khoát trong một hai tháng trước kỳ thi giờ đã có lý do chính đáng, mà cậu ấy lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

 

Tất nhiên, cậu ấy không nghĩ đó là do mình.

 

Làm bạn bè nhiều năm, Trần Khoát chưa bao giờ thân thiết với cô bạn nữ nào, trước đây cậu ấy còn hỏi qua, cô gái đó xinh đẹp và thông minh như thế, vậy mà anh lại không có chút tình cảm nào sao?

 

Lúc đó, thằng cháu này còn khinh bỉ cậu ấy, nói cậu ấy đúng là nhàm chán.

 

“Bạn gái? Từ khi nào vậy? Ai thế? “Vương Tự Nhiên lập tức hỏi dồn, chưa đợi Trần Khoát trả lời đã tự đoán lung tung. “Là người tôi quen sao? Đợi đã, để tôi thử nghĩ xem, trong đầu tôi có một người! Cậu đừng nói gì cả, để tôi suy nghĩ một lát là sẽ ra ngay!”

 

Tâm trạng của Trần Khoát đang tốt nên cũng không cắt ngang, để cậu ấy đoán thử.

 

Nhưng Vương Tự Nhiên đoán đúng thì không sao, mà đoán sai là anh sẽ block ngay.

 

“Là Chương Vận Nghi đúng không? “Vương Tự Nhiên lại thốt lên một tiếng “đờ mờ”, đột nhiên nhân trí, “Tôi đã biết ngay mà, chắc chắn là cậu ấy, cái thằng nhóc này, lần sinh nhật cậu, tôi đã thấy có gì đó không ổn, tôi rủ cậu chơi máy b.ắ.n xu, cậu lại mắt điếc tai ngơ, chẳng buồn để ý đến tôi và lão Phì!”

 

Lúc đó, cậu ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Trần Khoát là người rất tốt, làm người mừng sinh nhật mà, chắc chắn sẽ phải quan tâm đ ến mọi người.

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó đâu chỉ là quan tâm, rõ ràng chính là đi theo người ta một tấc không rời mà.

 

Trần Khoát mỉm cười nhẹ, không trả lời trực tiếp. “Nói chung là, thật sự không có thời gian đâu, đang đi xem phim với cô ấy rồi, cậu đi tìm lão Phì đi, cậu ấy rảnh hơn tôi đấy.”

 

Đây chính là đang thừa nhận. Ở bên kia, Vương Tự Nhiên bật dậy khỏi ghế sofa. Chính cậu ấy cũng không hiểu tại sao mình lại phấn khích như vậy, rõ ràng người có người yêu cũng đâu phải là cậu ấy đâu. Chẳng lẽ là vì đoán trúng tâm tư của bạn mình sao? Cậu ấy cũng không rõ, nhưng cảm giác vui sướng cứ dâng trào, thế nên quyết định tạm tha cho Trần Khoát một lần. “Thật sự là cậu ấy à! Hai người bắt đầu từ khi nào thế?”

 

“Đừng có đoán bừa.” Trần Khoát đáp, “Hôm qua cô ấy mới đồng ý.”

 

TBC

Vương Tự Nhiên bật cười hai tiếng, cười cười rồi lại đột ngột khựng lại. Cậu ấy bỗng nhớ ra một chuyện, cái người nào đó tâm tư đen tối, gian xảo, rất không biết xấu hổ. Cậu ấy cười âm hiểm rồi hỏi: “Khoan đã, để tôi nghĩ xem. Lúc vừa mới khai giảng, lúc chúng ta tình cờ gặp Chương Vận Nghi ở rạp chiếu phim…”

 

Cậu ấy buột miệng chửi thề. “Nói vậy là ngay từ khi đó, cậu đã đề phòng tôi rồi à?”

 

Thằng cháu này đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

 

Hồi đó anh đã nói gì nhỉ? Bảo cậu ấy là sắp thi đại học, đừng có mà phát điên nữa?

 

Vì câu nói đó, mà cậu ấy còn từng xấu hổ về suy nghĩ của mình.

 

Kết quả thì sao? Người này có còn là người nữa không? Bảo cậu ấy đừng có phát điên, còn anh thì lặng lẽ đi yêu đương.

 

Bị cậu ấy nhắc nhở, Trần Khoát cũng nhớ lại chuyện ngày hôm đó, cảm thấy buồn cười nhưng không muốn giải thích thêm. “Cậu nói sao thì cứ coi là vậy đi.”

 

Vương Tự Nhiên vừa cạn lời vừa buồn cười, nghe giọng điệu của đối phương thì rõ ràng là đang cố tình chọc tức cậu ấy mà. “Cái thằng ch.ó này. Nhưng mà nói thật nhé, sau khi yêu đương cậu có định bốc hơi luôn không thế? Tôi sẽ không còn thấy bóng dáng cậu nữa à?”

 

“Đánh rắm cái gì đấy.” Trần Khoát bật cười. “Đâu phải lúc nào cô ấy cũng rảnh rỗi đâu.”

 

Hóa ra là chỉ khi bạn gái bận, anh em bọn họ mới có cơ hội gặp nhau sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-160.html.]

 

Vương Tự Nhiên giả vờ ọe một tiếng. “Thôi thôi, tôi không muốn nghe nữa. Cậu đừng nói gì nữa, tôi buồn nôn quá. Lần sau gặp lại tôi sẽ tính sổ với cậu.”

 

“Chắc là trong mấy ngày tới thôi. Cô ấy nói là muốn mời cậu với lão Phì ăn một bữa.”

 

“…” Vương Tự Nhiên cười nhạt. “Nghe giọng điệu này, chắc là lão Phì biết từ lâu rồi nhỉ. Anh Phì tôi đúng là tội nghiệp mà.”

 

“Cúp máy đây.”

 

Trần Khoát đút điện thoại vào túi, thu lại nụ cười trên môi rồi điềm nhiên quay lại rạp chiếu phim. Nhìn lướt qua, anh nhanh chóng tìm thấy cô. Cô đang dựa vào cột, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Anh bước nhanh đến, hỏi: “Anh đã nói chuyện với Vương Tự Nhiên xong rồi. Em đã chọn được phim nào chưa?”

 

“Em đã mua vé rồi!”

 

Nhanh gọn dứt khoát!

 

Chương Vận Nghi mở chiếc túi nhỏ, lấy ra hai tấm vé phim, đắc ý giơ lên trước mặt anh. “Nhìn đi, chỗ ngồi em chọn đều là vị trí đẹp nhất đấy.”

 

Trần Khoát khựng lại.

 

Anh không ngờ cô lại mua vé nhanh như vậy. Dù chưa từng yêu đương, không có kinh nghiệm, nhưng anh cảm thấy để bạn gái trả tiền có vẻ không hợp lắm.

 

Khó khăn lắm Chương Vận Nghi mới tìm được cơ hội mời anh một lần. Lòng tự trọng của con trai ở tuổi này rất đáng yêu, nhưng cô cũng muốn thể hiện sự quan tâm theo cách của mình. Trong một mối quan hệ, không thể lúc nào cũng chỉ có một người cho đi được, dù là trong tình cảm hay bất cứ điều gì khác.

 

“Thôi được rồi.” Cô nhét vé trở lại túi, mỉm cười khoác tay anh. “Không phải chúng ta còn phải đi ăn nữa sao?”

 

Dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn bị cô kéo đi mất. Bị cô lôi ra khỏi rạp, đến khi tâm trí quay về thực tại thì chuyện vé xem phim đã bị cô nhẹ nhàng bỏ qua. “…”

 

Học sinh vừa thi xong là những người rảnh rỗi nhất, cả hai đều không ngại lặn lội đường xa, bắt tàu điện ngầm đến nhà hàng mà anh đã nhắc đến hôm qua.

 

Lúc đồ ăn được mang lên, Chương Vận Nghi nếm thử một miếng thịt kho tàu, lập tức ngạc nhiên nhìn anh. “Ngon thật đấy!”

 

Cuối cùng Trần Khoát cũng cảm thấy hài lòng. Anh biết chắc chắn là cô sẽ thích món này mà.

 

Anh cầm bát sứ lên, ăn một cách ngon lành. Hôm nay đầu bếp làm rất ngon, ngay cả món thịt kho tàu lần trước có hơi bình thường cũng trở nên đậm đà hơn hẳn.

 

 

Buổi chiều, trong rạp chiếu phim ngoài họ thì vẫn có người xem khác, không đến mức bao trọn rạp. Trần Khoát ôm một xô bắp rang siêu to bằng tay trái, tay phải nắm lấy Chương Vận Nghi, bước lên bậc thang phủ thảm mềm mại rồi tìm đến chỗ ngồi của họ. May mắn là xung quanh trước sau đều không có ai cả.

 

Chương Vận Nghi đặt ly trà trái cây mua lúc xếp hàng vào chỗ để cốc, bỗng nhiên nhớ lại lần trước xem phim cùng anh, không nhịn được mà bật cười.

 

Lần đó thực sự là quá buồn cười.

 

Còn vài phút nữa phim mới chiếu, Trần Khoát nghe thấy tiếng cô cười, lập tức quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

 

“Hôm đó anh nhìn thấy em cứ như gặp phải ma vậy.” Cô giả bộ trách móc, “Ghét em đến thế à?”

 

“Không có, sao có thể chứ.” Anh ngừng lại vài giây rồi giải thích, “Chủ yếu là hôm đó tình cờ gặp em quá nhiều lần.”

 

Loading...