“A56, A56 có đây không?”
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa lớn giọng gọi.
“Có!” Chương Vận Nghi giơ một tay lên, cũng lớn tiếng đáp lại. Lý Gia Việt ngồi bên cạnh cô rất tinh ý, nhanh chóng cầm lấy hai chiếc balo rồi đi theo sau cô. Dưới sự hướng dẫn chỉ đường của nhân viên, hai người vượt qua đám đông đang xếp hàng chờ bàn, bước vào nhà hàng.
Trung tâm thương mại hôm nay rất đông, lại thêm việc trong lòng đang chất đầy tâm sự, nên Chương Vận Nghi hoàn toàn không nhìn thấy Trần Khoát.
Trong khi đó, Vương Tự Nhiên vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô thức bị Trần Khoát kéo đi lòng vòng gần hết cả tầng lầu. Cậu ấy không nhịn được mà hỏi: “Không phải chứ, sao tôi lại không hiểu gì cả thế? Cái gì mà cứ coi như hôm nay cậu chưa từng nói gì cả?”
Tâm trạng của Trần Khoát cũng rất phức tạp.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, anh đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất thì anh không cần phải đau đầu về chuyện đó nữa. “Đừng nhắc đến nữa.”
Chợt nhớ đến mấy ngày trước anh từng chế giễu Phí Thế Kiệt, Trần Khoát cười tự giễu: “Cứ coi như tôi bị điên một chút đi.”
Suy nghĩ kỹ lại, thật ra Chương Vận Nghi cũng chưa từng nói gì cả. Dường như tất cả đều chỉ là do anh tự suy diễn, không có chút căn cứ nào, hoàn toàn là bắt gió bắt bóng.
“…” Vương Tự Nhiên im lặng vài giây, rồi hỏi: “Bị bệnh gì cơ?”
“Ăn cơm đi, tôi mời.” Trần Khoát cứng rắn đổi chủ đề, không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Đi dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát. Vương Tự Nhiên nhìn nhà hàng đông nghịt người trước mặt, hoàn toàn không hề khách sáo với Trần Khoát, tiện tay chỉ bừa: “Chỗ này thế nào? Có đông người xếp hàng như vậy, chắc chắn là phải ngon lắm.”
Trần Khoát không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không ăn chỗ này.”
Hôm nay, anh thật sự không muốn chạm mặt Chương Vận Nghi nữa. Hơn nữa, những nhà hàng cần xếp hàng chờ hơn hai mươi phút chưa bao giờ nằm trong danh sách lựa chọn của anh. Chỉ là một bữa ăn mà thôi, không đáng để lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Vương Tự Nhiên cũng hiểu rõ thói quen của Trần Khoát nên cũng không miễn cưỡng.
Nhà hàng trong trung tâm thương mại rất nhiều, thế là hai người chọn đại một quán rồi giải quyết bữa tối.
“Cậu xem thử xem muốn ăn cái gì đi.” Chương Vận Nghi gọi xong món mình thích, rồi đẩy thực đơn cùng cây bút chì qua cho Lý Gia Việt đang ngồi ở phía đối diện. “Hôm nay tớ mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-16.html.]
Phần lớn thời gian, học sinh đều ở trong trường, hơn nữa hai người lại không học chung trường, nên cơ hội gặp nhau cũng không nhiều. Khó khăn lắm mới có dịp hẹn gặp, mà chỗ để đi chơi cũng cực kỳ hạn chế: ăn uống, xem phim, dạo công viên… Vì vậy, ở giai đoạn này, giữa hai người cũng chẳng có chuyện ai tiêu tiền nhiều hơn ai cả.
Nhưng dù sao thì đây cũng là bữa ăn cuối cùng, Chương Vận Nghi vẫn hy vọng mình chính là người trả tiền.
Lý Gia Việt có gia cảnh không tồi, cũng không thiếu tiền tiêu vặt. Nhưng mà cậu ấy thích chơi game, mua trang bị, lại còn thích sưu tầm giày thể thao — tất cả những sở thích này đều khá tốn kém.
“Thế sao được chứ.” Lý Gia Việt lười xem thực đơn, đôi mắt gần như dán chặt lên người cô. “Cậu đừng để ý tớ, cậu thích gì thì cứ gọi đi, tớ ăn gì cũng được, sao cũng được cả.”
Thậm chí là không ăn cũng được, chỉ cần có thể ngồi cùng cô là đủ rồi.
TBC
Chương Vận Nghi đành gọi thêm một món mà cậu ấy thích. Nhân viên phục vụ vừa ghi xong đơn thì Lý Gia Việt đã lại hỏi tiếp: “Một lát nữa cậu muốn đi xem phim hay đi hát?”
Nhà Lý Gia Việt mở quán karaoke, chỉ cần cậu ấy gọi một cuộc thì dù có vào dịp lễ cũng có thể giữ được phòng riêng.
“Cơm nước xong rồi tính sau.”
Chương Vận Nghi nhìn gương mặt vẫn còn mang nét trẻ con non nớt của Lý Gia Việt, hơi chần chừ vài giây, cuối cùng quyết định không nói gì trước để tránh ảnh hưởng đến khẩu vị của nhau. Dù sao thì ăn no rồi cũng dễ nói chuyện hơn.
Lý Gia Việt chăm chú nhìn cô không chớp mắt, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. “Được, cậu muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”
Chương Vận Nghi thật sự không biết phải nói chuyện gì với cậu ấy nữa.
Trên thực tế, bọn họ chia tay đã lâu, bây giờ nghĩ lại, trong mối quan hệ của họ, ngoài sự vô vọng và bực bội vì những nghi ngờ vô căn cứ của cậu ấy ra, thì những ký ức khác đều đã trở nên mờ nhạt. Bây giờ bị cậu ấy dán chặt mắt vào người như thế, cô chỉ có thể cúi đầu bật sáng màn hình điện thoại, lướt đến tin nhắn và nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô ngước lên nhìn cậu ấy: “Đúng rồi, trước đây có phải là cậu đã nạp tiền điện thoại cho tớ không?”
Ba ngày gần đây, mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn từ tổng đài 10086 thông báo nạp tiền thành công.
Hai lần năm mươi, một lần một trăm.
“Cậu không trả lời tin nhắn của tớ, tớ tưởng cậu hết tiền, bị khóa máy.” Lý Gia Việt chẳng để tâm lắm mà nói.
Chương Vận Nghi không hề cảm thấy bất ngờ chút nào. “Hai trăm tệ, tớ đưa tiền mặt cho cậu hay trực tiếp nạp trả lại tiền điện thoại cho cậu đây?”
“Có gì to tát đâu.” Căn bản là Lý Gia Việt chẳng màng để ở trong lòng, cái cậu ấy bận tâm chính là chuyện khác. “Của tớ chẳng phải của cậu sao? Cậu chỉ cần chịu khó trả lời tin nhắn của tớ thôi.”