Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:38:37
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi nhìn những sợi tóc của anh bị gió đêm thổi khẽ lay động, cảm giác như cơn gió ấy cũng len lỏi vào tim cô.

 

Cô lại không biết phải làm sao, giống như đêm hôm đó, mà cũng không giống lắm. Khi đó, cô còn do dự, còn phân vân, còn chần chừ. Còn bây giờ, thứ duy nhất cô nghe thấy là nhịp tim đập thình thịch, như con nai nhỏ chạy loạn trong lồ ng n.g.ự.c mình.

 

Anh cứ luôn chọn lúc cô chưa hề chuẩn bị mà tỏ tình, khiến cô không biết phải đáp lại câu nào mới phải.

 

Thôi kệ!

 

Cứ trực tiếp ôm lấy anh trước đã!

 

Trần Khoát khó khăn mà nói ra hết những lời ấy, ánh mắt không rời khỏi cô. Lần này, anh không né tránh nữa.

 

Thật ra trong đầu anh đã rối tung cả lên, hoàn toàn không chắc chắn điều gì cả, chỉ là bỗng nhiên bộc phát mà đuổi theo cô mà thôi. Anh nín thở chờ đợi, nhưng chưa kịp nghe cô trả lời thì đã bị cô lao vào ôm chặt đến mức lùi lại nửa bước. Anh hoàn toàn không kịp phòng bị, may mà cơ thể đủ vững nên vẫn có thể đứng vững, nhưng trong đầu lại ngơ ngẩn. Hương thơm nhẹ nhàng vây quanh chóp mũi, hơi thở ấm áp của cô phả bên tai.

 

Hai đôi giày, một đen một trắng.

 

Đôi giày đen đứng im như bị đóng đinh xuống đất.

 

Đôi giày trắng nhẹ nhàng kiễng lên, chạm vào nó.

 

Chương Vận Nghi cũng cảm nhận được mùi hương trên người anh, sạch sẽ và tươi mát. Nhịp tim rộn ràng đến mức không thể che giấu được, cô từ từ siết chặt vòng tay, ôm anh chặt hơn, muốn để anh nghe thấy.

 

Trần Khoát hoàn toàn đờ đẫn, đứng yên như bức tượng, lòng bàn tay đặt bên hông đã đổ mồ hôi. Anh do dự nâng tay lên, rồi lại buông xuống, có cảm giác như vừa chạy xong hàng nghìn mét, chân run rẩy không kiểm soát. Chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại như kéo dài cả thế kỷ. Anh vòng tay, ôm cô thật chặt.

 

Không biết đã ôm nhau bao lâu, Chương Vận Nghi thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí này, nhưng không còn cách nào khác, chân cô đã đứng đến mức tê rần mất rồi…

 

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô khẽ hỏi.

 

Trần Khoát không muốn buông cô ra, chỉ chịu thả một tay ra để giơ lên xem đồng hồ, rồi lại lập tức siết chặt cô hơn, không cho cô trốn đi. “10 giờ 40 phút.”

 

Chương Vận Nghi vùi mặt vào vai anh, cười khẽ, giọng có chút nghèn nghẹn. “Vậy à.”

 

Cô nhận ra, mấy kiểu ám chỉ với anh chẳng có tác dụng gì cả. “Tớ đã đồng ý với mẹ tớ là 12 giờ sẽ về nhà.”

 

“Còn một tiếng hai mươi phút nữa.” Anh đáp.

 

“…?”

 

Đại khái là trong lòng anh vẫn còn tỉnh táo, miễn cưỡng thả cô ra, không nói gì. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã nắm lấy tay cô.

 

“Vậy chúng ta đi dạo nhé?” Chương Vận Nghi không chờ anh trả lời, đã kéo anh đi mấy bước. “Đi thôi, tớ muốn ăn kem.”

 

Con phố đêm nay vắng vẻ, nhưng họ đã quen rồi. Những buổi tối tan học lén lút gặp nhau cũng từng lặng lẽ như vậy. Hai bàn tay siết chặt, cô nghiêng đầu nhìn anh, môi khẽ cong lên. “Chắc là thầy cô sẽ không đến kiểm tra đâu.”

 

Trần Khoát vẫn còn đang ngơ ngác. “Cũng đã thi xong rồi, họ sẽ không quản được nữa đâu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-158.html.]

“Hôm nay chị Giai hỏi tớ…” Cô dừng một chút, ánh mắt lấp lánh ý cười. “Hỏi khi nào chúng ta mời cậu ấy với lão Phì ăn cơm.”

 

Lúc đầu Trần Khoát còn chưa hiểu ra, phản ứng chậm hơn nửa nhịp. Dù là trong đêm tối, nhưng ánh mắt anh cũng lập tức sáng lên. “Được.”

 

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngốc nghếch hết phần thiên hạ.

 

Chương Vận Nghi thở dài, ít nhất thì hiện tại, cô không muốn ăn trộm đầu óc của anh nữa.

 

Hai người tay trong tay bước vào một siêu thị nhỏ vẫn chưa đóng cửa. Khi mở tủ đông, luồng khí lạnh ùa ra, lập tức mang lại cảm giác mát mẻ. Ánh mắt của Trần Khoát nhanh chóng quét qua những bảng giá dán bên ngoài. Anh muốn mua cho cô cây kem đắt nhất, nhưng còn chưa kịp tìm xem loại nào mắc nhất, thì cô đã lấy một que kem đá rồi. “Anh có ăn không?”

 

Trần Khoát lắc đầu, đưa ra năm tệ, nhận lại hai tệ rưỡi tiền thối.

 

Anh có chút bất đắc dĩ. “Em còn muốn ăn gì nữa không?”

 

“Em không thấy đói mà.”

 

Cô xé vỏ bọc ra, cắn một miếng, lạnh lạnh, chua chua ngọt ngọt. Nhận ra ánh mắt anh đang dừng lại trên mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, nuốt xuống rồi thử hỏi: “… Anh có muốn nếm thử một miếng không?”

 

Trần Khoát sững người vài giây, cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Vậy cũng được.”

 

Cô cố nhịn cười, đưa que kem đến bên môi anh. Anh ngoan ngoãn cúi xuống, há miệng cắn một miếng, lông mày không nhíu lại chút nào, khóe môi còn hơi nhếch lên, có vẻ rất hài lòng với hương vị này.

 

Thời gian càng lúc càng gần 12 giờ, Chương Vận Nghi thực sự sợ mẹ mình sẽ gọi “liên hoàn call” cho mình. Nhưng Trần Khoát lại không muốn chia tay sớm. Lẽ ra họ nên dừng lại ở cổng khu chung cư, nhưng anh lại lấy lý do trời quá tối, chầm chậm đưa cô vào tận dưới lầu.

 

“Ngày mai mấy giờ em sẽ dậy thế?” Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà, có vài ô cửa sổ vẫn sáng đèn. Anh không biết nhà cô ở tầng mấy, nhưng đoán được hẳn là bố mẹ cô vẫn đang chờ, thế nên không dây dưa nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai bố mẹ em sẽ đi làm à?”

 

“Chắc chắn là sẽ ngủ đến khi nào tự tỉnh mới thôi.” Chương Vận Nghi lập tức nghe ra ẩn ý của anh, liếc mắt: “Với lại, ngày mai là thứ hai đó!”

 

Thứ hai tất nhiên là phải đi làm rồi, đúng là hỏi thừa!

 

Trần Khoát “ừ” một tiếng, tâm trạng bỗng vui vẻ hẳn lên, cảm thấy đi làm cũng có cái hay.

 

“Gần nhà anh có một quán ăn khá ngon.” Giọng anh bình thản. “Ngày mai đi thử không? Nếu em cũng thích, vài hôm nữa mời Đới Giai với lão Phì đi cùng luôn, thế nào?”

 

TBC

 

Chương Vận Nghi đỏ mặt bước vào nhà. Một người trông có vẻ lạnh lùng như vậy, vậy mà lúc chia tay còn ôm cô một cái. Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, mà hình như anh còn lén hôn l3n đỉnh đầu cô một cái nữa. May quá, tối qua cô có gội đầu…

 

“Đã là mấy giờ rồi?!”

 

Giọng nói từ phòng khách vang lên làm cô giật mình.

 

Doãn Văn Đan vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không phải vì chờ con gái. Bà ấy hiểu rõ con mình, đã hứa sẽ về trước 12 giờ thì nhất định sẽ giữ lời. Bà ấy chỉ là tiện tay lật xem thành tích ba lần thi thử của con gái, không khỏi phấn khích, đang thầm tính toán tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp ở đâu, mời những ai, dùng rượu và t.h.u.ố.c lá loại nào… Chỉ còn chờ giấy báo trúng tuyển nữa thôi!

 

Chương Chí Khoan cười bà ấy: “Hôm nay mới thi, còn chưa có điểm đâu.”

 

Loading...