Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:38:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Để tớ đoán xem.” Cô hứng thú suy đoán, giọng chắc nịch, “Không phải là sẽ cùng Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên đi đến quán net đấy chứ?”
Vậy ra, quán net mới là thiên đường hạnh phúc của anh, là nơi anh muốn đến nhất.
Trần Khoát thu lại sự hoang mang trong lòng, chậm rãi trả lời: “… Chắc là vậy.”
“Tớ biết ngay mà!” Ánh mắt Chương Vận Nghi sáng rỡ, “Vậy chúng ta đi đến quán net đi, được không?”
Trần Khoát: “...”
Anh bất đắc dĩ giải thích, “Tớ đã không đến đó lâu lắm rồi.”
Từ sau khi viết cam kết với cô Triệu, anh chưa hề đụng vào game nữa, đến mức Vương Tự Nhiên còn dọa block anh nữa.
“Vậy thì hôm nay chúng ta đi nè. Hay là cậu có chỗ khác muốn đến hơn?”
Trần Khoát nghĩ ngợi một lát, thật ra đi đâu với anh cũng không quan trọng, chỉ cần cô đừng nhắc đến chữ “nếu” nữa là được. “Chỗ nào cũng được.”
Nửa tiếng sau, Chương Vận Nghi theo sau Trần Khoát bước vào quán net. Sự hào hứng ban đầu của cô đã giảm đi đáng kể khi ngửi thấy mùi khói thuốc trong không khí. Số lần cô vào quán net ít đến mức chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ấn tượng cũng rất mơ hồ. Nhìn thấy vài thanh niên trẻ đang phì phèo thuốc lá, cô nhíu mày.
Trần Khoát đưa một tờ tiền cho nhân viên quán net để mở phòng riêng. Anh chú ý đến vẻ mặt cô, hơi chần chừ: “Hay là chúng ta đi chỗ khác đi?”
“Tới thì cũng đã tới rồi mà.”
Nếu không phải là phòng riêng, thì e là cô sẽ chẳng kiên nhẫn nổi quá nửa tiếng mất.
Đây là căn phòng riêng cuối cùng còn trống, chỉ có một chiếc ghế băng dài, vừa đủ chỗ cho hai người. Chương Vận Nghi ngồi xuống, nhanh chóng bật máy lên và đăng nhập vào tài khoản của mình. Vừa online, âm báo tin nhắn đã vang lên liên tục.
Cô mở từng tin nhắn ra, toàn là do bạn học cũ và nhóm bạn bè gửi đến.
Trong đó có một người khá vô duyên mà gõ tin nhắn: [Chương Vận Nghi, tớ nghe nói nhà Lý Gia Việt mở KTV, hôm nay cả thành phố đều chật kín khách. Cậu bảo cậu ta giữ cho tớ một phòng trung đi!]
Cô lười đến mức chẳng thèm trợn mắt xem thường nữa.
Giữ loại người này trong danh sách bạn bè đúng là dư thừa.
Hôm nay Trần Khoát không định chơi game. Anh sợ cô thấy chán, nên chỉ chăm chú nhìn màn hình của cô, còn định tải game cho cô chơi. Đột nhiên, anh nhìn thấy tin nhắn kia lóe lên, trong lòng chợt trầm xuống.
“Ơ, sao cậu không chơi game thế?”
Chương Vận Nghi nhìn thấy màn hình máy tính của anh vẫn đang dừng ở giao diện desktop, bèn quay sang hỏi.
Trần Khoát cầm chai nước khoáng, ừ một tiếng khe khẽ, tùy tiện nhấp chuột loạn xạ, bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Trong đầu hết nghĩ đến chữ “nếu” cô vừa nói, lại đến tin nhắn kia — cái tên Lý Gia Việt đó lại tìm cô sao?
“Tớ xem cậu chơi.” Chương Vận Nghi đặt trạng thái tài khoản ở chế độ ẩn danh, vui vẻ nghiêng người sát lại, chống cằm quan sát. Ánh mắt cô lướt xuống đôi tay thon dài của anh. Với đôi tay thế này, dù thao tác có vụng về đến đâu thì trông vẫn đẹp trai lắm. Mà cô thì vốn chẳng hiểu gì về game cả.
Trần Khoát nhìn xuống nhưng lại không thật sự tập trung.
Chương Vận Nghi ngắm nghía một lúc rồi bắt đầu thấy chán, bèn ngồi ngay ngắn lại, định mở phim xem. Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên — là Đới Giai gọi đến.
Cô vội vàng nhận cuộc gọi: “Đang làm gì đó?”
“Vừa mới tắm xong, còn cậu thì sao? Đang đi chơi với lớp trưởng hả?”
“Đương nhiên rồi.” Cô ngừng một lát, rồi hỏi, “Cậu có muốn đến không? Chúng ta có thể đi chỗ khác chơi.”
“Tớ sợ lớp trưởng sẽ thầm mắng tớ trong lòng quá.” Đới Giai cười đùa, “Chắc chắn cậu ấy phải ghét tớ lắm, lúc nào cũng bám lấy cậu. Hôm nay hai người hẹn hò, nếu tớ đến, chắc cậu ấy sẽ giận tím người luôn.”
Chương Vận Nghi bị mấy lời này chọc cho bật cười khúc khích. Trong căn phòng riêng nhỏ hẹp, ngoài tiếng cười của cô ra thì chỉ còn âm thanh bàn phím lách cách của Trần Khoát.
Cô và Đới Giai cứ tám chuyện lặt vặt như vậy.
Bất chợt, Đới Giai tò mò hỏi: “Cậu với lớp trưởng… coi như là chính thức hẹn hò rồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!”
Chương Vận Nghi len lén liếc nhìn góc nghiêng của Trần Khoát. Anh đang chơi game, đeo tai nghe, gương mặt lạnh lùng, bàn tay di chuyển liên tục trên bàn phím, thao tác cực kỳ dứt khoát. Giết! Giết! Giết!
Càng nhìn càng thấy ưng mắt.
Cô hài lòng nói: “Phải thế chứ.”
Thật ra, đến học kỳ sau thì chuyện cô và Trần Khoát có hẹn hò hay không cũng chẳng khác bây giờ là mấy. Mỗi tối thứ bảy anh đều đến đón cô, sau đó đưa cô ra ga tàu điện ngầm. Chiều chủ nhật lại đến đón cô cùng đi học. Hai người còn từng nắm tay nhau, không chỉ một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-157.html.]
TBC
Bây giờ cũng đã thi xong rồi, tất nhiên anh là bạn trai của cô rồi!
Cúp máy, Chương Vận Nghi vẫn tươi cười, Trần Khoát thản nhiên tháo tai nghe xuống, ngửa đầu uống nước, trông có vẻ rất khát.
Cô thấy anh gần như uống hết cả chai nước, lập tức quan tâm hỏi: “Tớ vẫn chưa mở chai này, cậu có muốn không?”
“Không cần đâu.” Anh hạ giọng, “Lúc nãy có người tìm cậu à?”
“Là chị Giai đó.”
“... Ừm.”
Không cần ôn tập nữa, thời gian trôi qua nhanh hơn hẳn. Trần Khoát cũng không muốn để cô ở đây quá muộn, vừa hơn 10 giờ đã tắt máy tính, cùng cô ra khỏi quán net.
Cô cứ cảm thấy trong sảnh lớn ám đầy mùi khói thuốc, nhíu mày ngửi quần áo mình, đúng là rất khó chịu.
Phiền c.h.ế.t mất, đáng ghét thật!
Cái thứ khói thuốc c.h.ế.t tiệt này!
Không chịu nổi một giây nào nữa, cô chỉ muốn về nhà gội đầu, tắm rửa ngay lập tức!
“Còn muốn đi đâu nữa không?” Trần Khoát cố lấy tinh thần, đứng bên đường hỏi cô. Anh có một sự thôi thúc khó hiểu, muốn giữ cô bên cạnh lâu hơn chút nữa, thật lâu nữa, cô nói đi đâu, anh sẽ lập tức đưa cô đến đó ngay.
Chương Vận Nghi nghĩ đến giờ giới nghiêm, lúc này cũng chẳng còn chỗ nào thích hợp để đi nữa cả.
Xem phim thì lâu quá, không được.
Hát karaoke thì ít người quá, chẳng vui.
Khu vui chơi đêm thì cũng đóng cửa rồi.
“Về nhà thôi!” Cô nói, “Tớ muốn về nhà, kẻo lát nữa mẹ tớ sẽ lại gọi điện thúc giục mất.”
Vẻ mặt của Trần Khoát cứng lại trong giây lát, cảm giác thất bại ập đến. Con người anh đúng là quá nhàm chán, ngay cả một ý tưởng hay cũng nghĩ không ra, cũng không biết còn nơi nào chơi vui.
“Được.” Anh nói.
Anh vẫy một chiếc taxi, cả hai cùng ngồi vào ghế sau. Điểm dừng đầu tiên là khu nhà của Chương Vận Nghi, không quá xa, nhưng tài xế lại rất hoạt ngôn, vừa lái xe vừa trò chuyện. Nhìn thoáng qua đã đoán ngay hai người là sĩ tử vừa thi xong, cười nói rôm rả. Chương Vận Nghi cũng đối đáp rất tự nhiên, hai bên trò chuyện vô cùng hợp ý.
Tài xế vẫn còn đang hào hứng, mà xe đã đỗ lại trước khu nhà rồi.
Sau 10 giờ đêm, con phố này rất yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài cửa tiệm còn mở cửa.
Chương Vận Nghi đẩy cửa xe bước xuống, Trần Khoát theo phản xạ cũng định xuống theo nhưng bị cô giơ tay chặn lại. Cô đứng bên xe, hơi cúi người, cười nhẹ: “Không cần xuống đâu, muộn rồi, cậu cũng về sớm đi nhé.”
Anh đành phải ngồi trở lại ghế, tựa lưng vào ghế xe: “Ừ, cậu về đến nhà thì nhắn cho tớ một tin đấy.”
“Biết rồi mà.”
Chương Vận Nghi đóng cửa xe lại, xoay người đi vào khu nhà. Nhưng lúc cô không nhìn thấy, chiếc taxi lại chạy thêm mười mấy mét rồi dừng lại.
Trần Khoát đã trả tiền xe, thậm chí còn chẳng đợi tài xế thối lại, chỉ để lại một câu “không cần trả lại” rồi mở cửa lao xuống. Đoạn đường ngắn ngủi ấy, anh chạy còn nhanh hơn cả hôm thi điền kinh trong đại hội thể thao. Anh luôn không biết trong đầu cô nghĩ gì, cũng chẳng hiểu ẩn ý trong những lời cô nói. Đoán cũng đoán không ra, mà đoán cũng chẳng đúng.
Anh chỉ cảm thấy đêm nay, không thể kết thúc như thế này được.
“Chương Vận Nghi!”
Chương Vận Nghi vừa bước một chân vào cổng khu nhà, thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau. Giọng nói quá quen thuộc, cô sững người, quay lại nhìn, suýt nữa thì tưởng mình đã hoa mắt. Nếu không thì sao Trần Khoát lẽ ra phải đang trên taxi về nhà, lại xuất hiện ở đây chứ?
Lẽ nào là có chuyện gấp sao?
Cô vội vàng chạy lên, ngạc nhiên hỏi: “Cậu — “
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Anh còn chưa kịp điều hòa hơi thở, “Hôm trước cậu hỏi tớ, ngoài chơi bóng rổ và game ra, tớ còn thích làm gì khác không.”
Cô đứng lặng tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh. Ánh mắt từ kinh ngạc, nghi hoặc dần chuyển thành bất ngờ, rồi căng thẳng.
Ánh đèn đường chiếu xuống, kéo bóng hai người dài ra trên mặt đất, giống hệt buổi tối hôm Lễ Tình nhân.
Khi đó trời rất lạnh, còn bây giờ, gió đã mang theo hơi nóng.
Có vài lời đối với Trần Khoát mà nói, vẫn rất khó để nói ra. Nhưng anh bắt buộc phải nói. “Chắc là cũng có nhiều điều muốn nói lắm, không biết cậu có muốn đi cùng tớ không.”